(Mytour) Theo lời dạy của Phật, mỗi người đều có trong mình một kho báu quý giá, nhưng liệu họ có biết điều đó, và nó ẩn chứa ở đâu? Tại sao không phải ai cũng khám phá ra và tận dụng nó để sống cuộc đời phong phú?
Câu chuyện về người nghèo không biết mình được ban tặng một viên ngọc quý
Trong Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, hay còn gọi là Kinh Pháp Hoa, ghi lại một câu chuyện kể về hai người bạn thân có cuộc sống hoàn toàn đối lập nhau:
'Ngày xưa, có một người đàn ông sống rất khó khăn, song lại có một người bạn là một thương gia giàu có vô cùng tốt bụng và hào hiệp, không phân biệt giàu nghèo. Họ đã duy trì tình bạn vô tư qua nhiều năm.'
Một ngày nọ, trong lúc đang đi trên đường, hai người bạn vô tình gặp nhau. Họ dừng lại và trò chuyện vui vẻ. Thương gia đề nghị bạn của mình về nhà để cùng hòa mình trong không khí ấm áp.
Sau khi được bạn mời thưởng thức một bữa tối ngon miệng cùng loại rượu hảo hạng, người đàn ông say sưa đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn không còn biết gì nữa về thế giới xung quanh. Trong khi đó, chủ nhà lại nhận được tin urg quan liên quan đến công việc kinh doanh ở xa, cần phải xử lý ngay lập tức.
Vì vậy, anh ta quyết định để người bạn ngủ lại nhà và tự mình lên đường giải quyết công việc kinh doanh.
Trước khi ra đi, thương gia cảm thấy rất thương hại và muốn giúp đỡ bạn của mình. Nhưng khi nhìn thấy bạn đang say sưa ngủ, anh ta không muốn làm phiền, chỉ bỏ một viên ngọc quý vào túi áo của bạn, để bạn có thể bán nó để đủ chi tiêu cho cuộc sống.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ, thương gia vẫn lo lắng. Nếu bạn ngủ quá say mà viên ngọc rơi ra thì sao? Với suy nghĩ đó, anh ta lấy kim chỉ và một mảnh vải, khéo léo đặt viên ngọc vào túi áo của bạn và cẩn thận khâu lại.
Sáng hôm sau, khi bạn tỉnh dậy và không thấy bạn mình ở đó, anh ấy suy đoán rằng bạn có việc nên đã đi trước, không hề biết về món quà quý giá mà mình được tặng. Anh ấy về nhà tiếp tục cuộc sống khó khăn như thường lệ, không nghĩ gì nhiều về điều đó.
Sau một thời gian, hai người lại gặp nhau và thương gia hỏi bạn của mình rằng, với món quà quý giá ấy, cuộc sống của bạn đã cải thiện chưa. Sau khi nói xong, anh ta chỉ cho bạn mình nơi mà viên ngọc quý đã được giấu.
Ngắm nhìn viên ngọc quý quý giá và đẹp đẽ, người bạn hoàn toàn bất ngờ. Nhưng, anh ta càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra rằng chính mình đã mang theo nó đi khắp nơi mà không hề hay biết. Hóa ra mình đã sở hữu một thứ quý giá đến vậy mà lại không biết cách tận dụng để làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn...
Nghe xong câu chuyện mà Đức Phật kể, các môn đồ đều nhìn nhau và cười. Có người bày tỏ: 'Thưa Đức Phật, người đàn ông nghèo kia làm sao có thể ngốc đến thế? Mang theo một viên ngọc quý mà không nhận ra sao?'.
'Chính xác, viên ngọc đó chắc chắn phải gây ra sự bối rối nào đó chứ? Làm sao có thể không nhận ra để rồi phải sống trong cảnh nghèo khổ, thiếu thốn như vậy?', một môn đồ khác phát biểu.
Đức Phật nghe tất cả những lời nhận xét đó mà không nói gì. Một lát sau, Ngài mới hỏi lại: 'Có lẽ nhiều người trong các ngươi chính là người đàn ông nghèo kia đúng không?'.
Các môn đồ ngồi dưới nhìn nhau, vẫn chưa hiểu rõ ý của Đức Phật.
Nhận thấy điều đó, Ngài tiếp tục: 'Mỗi người chúng ta đều có ít nhất một người bạn tốt giống như thương gia kia, mỗi người chúng ta đều được tặng một món quà ít nhất một lần. Nhưng không phải ai cũng đủ tỉnh táo và sáng suốt để nhận ra viên ngọc ấy và biết cách sử dụng để cải thiện cuộc sống của mình.'
Một số người cần mất vài năm, một số người phải dành hàng chục năm, và cũng có những người sống cả đời trong cảnh đói khổ, không một ngày nào được thưởng thức hạnh phúc từ những món quà quý giá mà số phận trao tặng...'.