(Mytour.com) Bốn loại người theo lời Phật dạy dưới đây liên tục tự mang gánh nặng của đau khổ, làm cho cả thân lẫn tâm mệt mỏi, không bao giờ có khoảnh khắc an lành. Cuộc sống vốn đơn giản nhưng họ lại tự tạo ra rắc rối không cần thiết. Hãy xem họ là những người như thế nào để bạn tránh xa tự nhiên.
Thường ngày, chúng ta thường nghe những lời than thở như 'cuộc sống quá khó khăn', 'sống thật là mệt mỏi' từ những người xung quanh. Trong cuộc sống, đặc biệt là ở tuổi trưởng thành trở đi, chúng ta phải đối mặt với nhiều áp lực từ xã hội và gia đình, khiến cho cuộc sống trở nên mệt mỏi.
Tuy nhiên, nếu chỉ là mệt về thể chất, chúng ta có thể phục hồi sau khi nghỉ ngơi. Nhưng mệt mỏi lớn nhất trong cuộc đời, không gì khác là mệt mỏi tâm lý.
Đáng tiếc rằng hầu hết những nỗi buồn phiền đó là do chúng ta tự tạo ra, làm cho cuộc sống từ đơn giản trở nên phức tạp, tất cả bởi tâm hồn không thuần khiết của chúng ta.

Đức Phật nói: 'Mặc dù chúng ta không thể thay đổi thế giới xung quanh mình, nhưng chúng ta có thể thay đổi bản thân và đối mặt với tất cả điều này bằng lòng từ bi và trí tuệ”.

1. Kiểu người nghiện ham, không thể buông bỏ
Theo giáo lý nhà Phật, nghiện ham tức là bị ràng buộc bởi năm thứ ham muốn, là năm thứ dục lạc của trần cảnh nên còn gọi là Ngũ tiềm, bao gồm:
- Sắc dục: nghiện ham vẻ đẹp, say mê tướng tốt, hoặc yêu người nam hay người nữ.
- Thanh dục: nghiện ham tiếng hay, lời nói dịu dàng, êm tai.
- Hương dục: nghiện ham mùi thơm ngào ngạt, hoặc hương của người nam hoặc người nữ.
- Hương dục: ham muốn mùi thơm quyến rũ, hương ngọt của người nam hoặc người nữ để làm hài lòng giác quan.
- Xúc dục: khao khát sự gần gũi, chạm nhẹ để thỏa mãn mong đợi tình cảm.
Ngũ dục còn bao gồm năm thứ sau:
- Tài dục: mong muốn sự giàu có, nguyện được đầy túi, vàng bạc tự do.
- Sắc dục: mê đắm vẻ đẹp, ánh sáng kiêu sa, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
- Danh dục: khao khát vị thế cao quý, tên tuổi vang danh, được ngưỡng mộ và kính trọng.
- Thực dục: mong ước thưởng thức bữa ăn ngon lành, đắm chìm trong hương vị tuyệt vời để hưởng thụ cho cơ thể.
- Thùy dục: khát khao giấc ngủ sâu say, nghỉ ngơi thật thoải mái.
Ngũ dục còn được gọi là 'ngũ độc tiễn', năm mũi tên độc hại của ham muốn. Ngũ dục là bảy loại dục vụ của con người, từ sinh linh đến những vị thần trời.
Nếu không kiểm soát tốt Ngũ căn (nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thức) để chống lại cám dỗ ngũ dục, sẽ làm mất đi thiện ý và lạc lõng trong tâm hồn, dẫn đến con đường ác độc và đau khổ.
Say mê ngũ dục sẽ bị buộc bởi năm thứ độc hại của ham muốn, dẫn đến sự lạc lõng và tạo ra những hậu quả tiêu cực, trải qua nhiều kiếp số.
Trong kinh Di Giáo, Đức Phật đã dạy rằng: “Hỡi các những linh hồn tỉnh thức! Hãy kiểm soát bản thân, kìm chế ngũ căn, đừng để chúng ta bị mê hoặc bởi dục vọng. Hãy như người chăn trâu, nắm giữ roi và nhìn chúng, không để chúng ta phạm vào ruộng lúa của người khác.
Nếu chúng ta không kiểm soát ngũ căn, không chỉ theo đuổi ngũ dục mà còn đối mặt với những hậu quả nặng nề, giống như con ngựa bướu không dây cương để kiềm chế sẽ dẫn đến họa sâu sắc”.
Nhìn lại bản thân, chúng ta cảm thấy chán nản cuộc sống, đau khổ và phiền muộn bởi sự tham lam vô độ. Nói rằng nhìn thấu và buông bỏ, nhưng lòng vẫn luôn ham muốn.
Nếu tham lam một ít, trái tim sẽ mệt mỏi một ít; nếu tham lam quá mức, trái tim sẽ chịu đựng gánh nặng nặng nề.
Trái tim chứa đựng nhiều khoảng trống, đầy ắp ngũ dục và lục trần thế gian, khiến nó không thể tránh khỏi sự mệt mỏi.
Có người nói rằng con người không thể sống nếu thiếu cơm áo gạo tiền, nhưng nếu có khả năng từ bỏ những điều đó, cuộc sống vẫn có ý nghĩa.
Trong Phật giáo, sự 'buông bỏ' không có nghĩa là từ bỏ hoàn toàn; không tham lam không đồng nghĩa với sự nỗ lực và tích cực.
Buông bỏ không chỉ là về vật chất, mà còn là về tâm hồn, phiền não. Nếu không thể buông bỏ, những tâm tư tiêu cực sẽ làm độc hại tâm hồn, mang lại bất an.
Tiền bạc và tài sản là phương tiện để sống, ăn uống để sống chứ không phải sống để ăn. Nếu ham giàu để thỏa mãn dục vọng về vẻ đẹp, sức khỏe sẽ giảm sút.
Đức Phật khích lệ giảm ham muốn, tham lam trong khả năng của mình để đạt được sự an lạc, tránh khỏi lo lắng và thất vọng.
Buông bỏ là quá trình nhận thức và chấp nhận sự thay đổi. Gieo nhân tốt sẽ gặt quả lành.
Biết buông xả trong cuộc sống, từ bỏ lợi ích cá nhân, hận thù, và tham sân si, sẽ mang lại niềm vui và thanh thản trong tâm hồn.
Khi biết buông bỏ, tâm hồn trở nên trong sáng, vượt qua cám dỗ của tham, sân, si, và thấy niềm vui xung quanh.
Chỉ khi buông xả, tâm hồn mới mở rộng, không bị chi phối bởi ý kiến khác. Thậm chí khi bị xúc phạm, ta cũng dễ dàng tha thứ và quên đi.
Tham lam là một loại độc dược, dục vọng như con dao hai lưỡi; có cuộc sống ổn định vẫn muốn thoải mái, có thoải mái lại muốn những vật chất xa hoa...

2. Kiểu người không bao giờ biết đủ, luôn muốn nhiều hơn nữa

Theo Đức Phật, những người tham lam luôn đau khổ nhiều hơn. Sự hạnh phúc thực sự đến từ việc biết đủ.
Trong cuộc sống, đôi khi để đạt được điều gì đó, chúng ta phải từ bỏ nhiều hơn. Điều này là một trải nghiệm quen thuộc.
Theo Phật pháp, lòng ham muốn (bao gồm tham lam, tham ái, tham dục, dục vọng) là nguyên nhân gốc tạo nên sự phiền não.
Tham ái và vô minh tạo ra tranh chấp và khổ đau. Phật giáo khuyến khích sử dụng tỉnh thức để giảm thiểu tham vọng, tạo nên bình an và lợi ích chung cho mọi người.
Bậc Thánh A-la-hán là người đã xả bỏ toàn bộ ham muốn vị kỷ, giải thoát khỏi sinh tử và khổ đau.
Với bản chất tham - ái - dục của con người, mục tiêu của Phật tử là giảm thiểu ham muốn, sống với tinh thần san sẻ và vị tha để đạt được hạnh phúc cho bản thân và người khác.
Mục tiêu cuối cùng của người Phật tử là xả bỏ toàn bộ ham muốn, sống với tinh thần vị tha và san sẻ để tạo ra niềm vui và hạnh phúc cho cả bản thân và người khác.
Lòng ham muốn con người rất lớn, chia thành tham ngũ dục và đắm lục trần. Sự thỏa mãn các tham muốn thường đi kèm với sự mất mát, và việc quá tham đắm sẽ gây phiền não và đau khổ.
Đời sống phải có ngũ dục và đảm bảo sự thoải mái, nhưng quá tham đắm sẽ mang lại đau khổ. Thực tế, thỏa mãn tham muốn vẫn là hạnh phúc của thế thường, nhưng cần cân nhắc để không bị lạc lõng trong vòng xoáy của ham muốn.
Để giảm bớt phiền muộn, hãy học cách biết đủ.
Ai biết đủ sẽ tìm thấy sự mãn nguyện, còn ai chưa biết đủ sẽ luôn chạy theo những khao khát không bao giờ dừng. Sự thiếu hụt và không đủ luôn là đặc điểm cố hữu của con người, khiến họ mãi chạy theo dục vọng tham lam, gặp đau khổ và phiền não.
Dù danh lợi có thể mang lại hạnh phúc ở một mức độ nào đó, nhưng mải mê vật chất sẽ chỉ tạo ra khổ sở. Việc biết đủ là cách giữ chặt hạnh phúc.
Cổ nhân có câu: 'Thấy đủ thường vui!' Biết đủ ở mọi khía cạnh có thể không đạt được thành công ngoại trừ, nhưng chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc và sự vui vẻ.

Cuộc đời giống như đồng ruộng và đồi núi, luôn thay đổi. Hạnh phúc không chỉ đến từ giàu sang mà còn từ sự chấp nhận với sự thay đổi.
Sự không hài lòng thường đến từ xung đột giữa ham muốn ích kỷ và quy luật vô thường. Biết đủ và chấp nhận hiện tại sẽ đem lại trạng thái an lạc.
Hạnh phúc tồn tại khi con người giải thoát khỏi những nhu cầu thái quá cá nhân. Ham muốn quá nhiều chỉ mang lại khổ sở. Đó là quy luật không tránh khỏi.
Để nâng cao chất lượng cuộc sống, không chỉ cần đầy đủ vật chất mà còn quan trọng là tâm hồn thoải mái. An lạc nội tâm sẽ mang lại niềm vui và lạc quan, ngay cả khi vật chất không dư dả.

Trong cuộc sống, nhiều sự kiện không như chúng ta mong đợi. Việc than vãn và buồn phiền không giải quyết được vấn đề, chỉ làm tăng thêm mệt mỏi.
Theo Phật dạy, để quá khứ qua đi, đừng lưu luyến quá mức vì sẽ làm tăng đau khổ.
Cuộc sống đầy ẩn số, nhưng chúng ta chỉ có thể chắc chắn về những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Lưu luyến quá khứ chỉ làm tăng thêm khổ đau, hãy để nó đi và hướng tới tương lai.

Sống chìm đắm trong nuối tiếc quá khứ làm mất đi giây phút quý báu của hiện tại.
Tương lai luôn bí ẩn, lo lắng về nó chỉ khiến hiện tại trôi qua mà không đáng chú ý.
Buông bỏ quá khứ không có nghĩa từ chối học từ nó, mà là để xây dựng hiện tại.
Quá khứ mang lại bài học, phải tận dụng những điều vẻ vang và chuyển hóa những thách thức trong hiện tại.
Định nghiệp là những gì ta đã gieo trồng, không thể thay đổi. Chúng chỉ là hồi ức, không có cách nào làm thay đổi chúng.
Không cần biết quá khứ là đẹp hay đau lòng, quan trọng là buông bỏ và không để nó chi phối cuộc sống hiện tại.
Sống chìm đắm trong tiếc nuối sẽ khiến cuộc đời đầy dẫn độ, mãi chẳng yên bình.
Quá khứ thường ám ảnh, luyến tiếc những kỷ niệm mờ hóa và những danh vọng hư vinh.
Kiên định nhưng vô cảm, hay quá mẫn cảm dễ bị chi phối. Hãy tập trung sống tốt hiện tại thay vì vương vấn hối hận.
Người thành công biết nhẫn nhịn, không để những chuyện nhỏ làm mất đi tình tế của cuộc sống.
Buông bỏ quá khứ không có nghĩa từ bỏ, mà là để tìm kiếm những điều tốt đẹp hơn trong tương lai.
Vui vẻ không chỉ là tính cách, mà còn là năng lực giải quyết khó khăn bằng sự quên lãng buồn phiền.
Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời là định mệnh, người gây đau khổ có thể là người trả nợ từ kiếp trước. Tha thứ giúp mở cửa cho hòa bình tâm hồn, giải thoát khỏi vòng luân hồi.
Tha thứ mở lối cho hạnh phúc, buông bỏ tương lai mang lại may mắn. Dành thời gian làm tốt để thuận lợi gặp những người tốt.

Người ngu dốt không tin nhân quả đau khổ, dùng mọi cách để đạt mục đích. Nhưng thiếu hiểu biết khiến họ trở thành kẻ tự làm khổ mình.
Đau khổ lớn nhất là do sự ngu dốt, dùng mọi cách đạt mục tiêu mà không hiểu rõ nhân quả, trở thành thù của chính bản thân.
Phật dạy, người ngu si biến sự ngu dốt thành kẻ thù của bản thân, tự gây đau khổ cho mình.
Nhân quả phức tạp, diễn biến từ nhân đến quả phụ thuộc vào duyên. Gieo nhân nào gặt quả ấy, nhân quả chính xác và rõ ràng.
Nhờ hiểu đúng về nhân quả, người theo đạo Phật luôn thận trọng trong hành động, lời nói và suy nghĩ. Quan sát hiện tại, ta sẽ thấy quả báo của hành động tốt hay xấu ngay trước mắt.
Theo luật nhân quả, thành công hay thất bại đều có nguyên nhân sâu xa. Muốn có kết quả tốt, cần gieo nhân thiện ích giúp đỡ người khác.

Lời Phật dạy về nhân quả: Gieo nhân nào, gặt quả đó. Nhưng người ngu dốt coi khinh nhân quả lại tham lam giành giật 'quả tốt' mặc kệ hậu quả.
Lòng tham dẫn đến lừa dối, tù tội, và nghèo cùng khổ. Hành động ác tạo nên hiện tại và tương lai đau khổ.
Dù giàu hay nghèo, sang hay hèn, tốt hay xấu, mọi người đều muốn hạnh phúc. Nhưng nếu không chú ý đến nhân quả, muốn quả tốt mà gieo nhân ác, là điều vô lý.
Tìm kiếm hạnh phúc mà không chú ý đến nhân quả, chỉ gặp phiền muộn. Ðạo Phật dạy chúng ta hiểu về nhân quả, hành động thiện để hưởng phước và tránh xa hành động ác để không tổn hại người khác.
Trong lời dạy của Phật, nhân quả là trách nhiệm của chúng ta từ ý nghĩ, lời nói đến hành động. Không tin nhân quả, ta sống vô trách nhiệm, chỉ biết tham lam để làm tổn thương người khác.
Theo Phật dạy, đau khổ không phải để con người cam chịu số phận, mà là kết quả của những hành động và dục niệm tham lam. Bỏ đi nguyên nhân, buông bỏ dục vọng, ta sẽ đạt hạnh phúc.
Bốn nguyên nhân khiến người theo lời Phật tự mang nặng phiền muộn. Hy vọng mọi người hiểu và tin nhân quả, tự răn mình để hoàn thiện bản thân.