Đề bài: Phê phán cảm nhận khổ thơ cuối cùng của bài thơ Ông đồ
I. Dàn ý chi tiết
II. Bài phê phán mẫu
Phê phán cảm nhận khổ thơ cuối cùng của bài thơ Ông đồ
I. Kế hoạch Phê phán cảm nhận khổ thơ cuối cùng của bài thơ Ông đồ (Chuẩn)
1. Khởi đầu
Tổng quan về bài thơ 'Ông đồ' và phần cuối cùng của khổ thơ.
2. Phần chính
- Sự vắng bóng của ông đồ:
+ Hình ảnh 'hoa đào' xuất hiện ở cuối khổ thơ tạo nên cấu trúc tương ứng đầu cuối
+ Mùa xuân đến theo quy luật tự nhiên, nhưng 'cảnh còn người mất'.
- Tình cảm thương cảm của nhà thơ với ông đồ và một 'kiếp người xưa cũ':
+ 'Những con người của nghìn năm', câu hỏi không chỉ dành cho một đối tượng cụ thể nào, có vẻ như đây là câu hỏi mà nhà thơ muốn đặt ra cho những người trong xã hội hiện đại, hỏi về thời đại và cũng là lời tự vấn của chính mình.
+ Câu hỏi nhẹ nhàng 'Hồn ở đâu bây giờ' như một tiếng gọi đồng vọng của tác giả đến ông đồ, những người đã đóng góp vào những giá trị tốt đẹp cho đất nước.
→ Câu hỏi mang đến cảm xúc xót xa và những suy tư, nỗi buồn.
3. Kết luận
Nhận định tổng quan về nội dung và nghệ thuật của khổ thơ
II. Mẫu văn Nhận định cảm nhận khổ thơ cuối bài thơ Ông đồ (Chuẩn)
'Ông đồ' đứng làm một trong những tác phẩm xuất sắc nhất trong dòng thơ Mới, đồng thời là biểu hiện của sự hoài niệm, thương tiếc của Vũ Đình Liên trước sự phai mờ của giá trị văn hóa truyền thống. Đặc biệt, trong khổ thơ cuối cùng, nhà thơ đã truyền đạt tâm trạng trống trải, tiếc nuối đối với những 'kiếp người xưa cũ' như ông đồ bị quên lãng trước sự thay đổi của thời đại.
Hình ảnh của bông hoa đào xuất hiện hai lần, một ở đầu bài thơ và một ở cuối cùng. Nếu hình ảnh hoa đào ở đầu bài thơ liên quan đến sự xuất hiện của ông đồ bên mực tàu, giấy đỏ, thì ở khổ thơ cuối cùng, hoa đào lại là biểu hiện của sự vắng bóng của ông đồ cũng như sự suy tàn của nền Nho học.
'Năm nay hoa đào nở lại
Không gặp bóng dáng ông đồ xưa'
Một mùa xuân mới bắt đầu theo chu kỳ tự nhiên, sắc đẹp của hoa đào vẫn rực rỡ. Tuy nhiên, 'cảnh còn người mất', ông đồ không còn hiện diện trên con đường quen thuộc. Câu thơ 'Không thấy ông đồ xưa' ngắn gọn nhưng truyền đạt toàn bộ cảm xúc bâng khuâng, sự nhớ nhung của nhà thơ Vũ Đình Liên, cũng như tâm trạng chung của mọi người đọc. Khung cảnh thiên nhiên mùa xuân không còn tạo ra không khí hân hoan, ngập tràn như trong khổ thơ đầu tiên mà thay vào đó là cảm giác mất mát, tiếc thương cho một người tài năng đã bị lãng quên. Ông đồ, người đã viết ra những bức tranh chữ 'rồng bay phượng múa', giờ đã rơi vào quên lãng, trở thành 'lớp người xưa cũ' trước sự thay đổi của thời đại và lòng người.
Trong hai câu thơ kết thúc, nhà thơ trực tiếp thể hiện sự thương cảm, xót xa trước sự tàn phai của ông đồ và văn hóa Nho học:
'Những hồn người muôn năm trước