Tôi cam đoan với bạn rằng khi bạn chia sẻ một câu chuyện tai hại hoặc đáng xấu hổ của mình với một nhóm người nghe, chỉ có một vài người thông cảm với bạn, một số khác thì thờ ơ với câu chuyện đó, và số còn lại sẽ coi đó như là một trò đùa sảng khoái. Trong số những người đó, lại chia thành hai phe: Một là ghét bạn và những câu chuyện xấu hổ của bạn làm cho họ cảm thấy muốn cười hả hê; hai là họ cười không phải vì có ý xấu, mà đơn giản chỉ vì... thấy buồn cười. Tâm lý học giải thích việc bắt chước biểu cảm khuôn mặt của người khác là một cách để hiểu sâu hơn về nội tâm và tạo ra sự đồng cảm. Nói cách khác, bản năng của con người là đồng cảm, và chúng ta sẽ cười khi thấy người khác cười (cụ thể ở đây là họ đồng cảm với câu chuyện của bạn và 'cười' là cách họ thể hiện sự đồng cảm).
Tham Khảo Wikipedia
Lưu Trữ Tạp Chí Tâm Thần Học Tổng Hợp
“Thật là đáng cười, kẻ tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác“.
Họ đang theo đuổi một hướng đi sai lạc về đạo đức, hiểu nhầm giá trị của nụ cười khi họ áp đặt khái niệm giải trí lên người khác. Những trò vui đó không còn là đùa cợt mà thay vào đó là sự mỉa mai, áp đặt lên mỗi cá nhân. Niềm vui khi đem một cá nhân ra làm trò cười cho cả tập thể chỉ là sự chế giễu, làm tổn thương danh dự và lòng tự trọng của cá nhân, là mục tiêu bị lạc hậu về tâm lý, thúc đẩy người ta vào trạng thái cô lập. Một cô gái bị quấy rối trên phố bởi những người đàn ông thích đùa cợt có cảm thấy vui vẻ sao? Một người luôn bị lấy ra làm trò cười liệu có thấy thoải mái không? Có lẽ chúng ta đã quên mất giá trị của nụ cười là làm cho tâm trạng của người khác vui vẻ, phấn chấn và lạc quan hơn trong những tình huống khó khăn.
Tôi cá nhân là người không thích đùa, vì những trò đùa không phải lúc nào cũng mang lại niềm vui, không phải lúc nào cũng có ý nghĩa tích cực. Nụ cười, đôi khi nó còn là thuốc độc với chính bạn. Nếu bạn phải đối mặt với quá nhiều khó khăn trong cuộc sống và luôn phải tươi cười để tự động viên và làm vui lòng người khác, có thể bạn sẽ mắc phải căn bệnh “Trầm cảm cười' - một loại trầm cảm chức năng cao. Một ví dụ điển hình cho căn bệnh này là nữ biên tập viên Mỹ xinh đẹp, tài năng, trẻ trung và thành đạt - Christine. Cô đã phải đối mặt với mâu thuẫn trong tình yêu, áp lực từ phía mẹ và áp lực từ công việc, khiến cô trở nên trầm cảm và tự tử khi mới 29 tuổi.
Đôi khi, nụ cười của bạn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác. Hãy nhìn vào hậu quả của việc miệt thị ngoại hình - một trong những trò đùa đáng buồn nhất trong xã hội ngày nay để nhận thức về những tác động tiêu cực của nụ cười không cần thiết. Rất nhiều nạn nhân của miệt thị ngoại hình phải đối mặt với trầm cảm, sợ giao tiếp, thậm chí là tự tử vì họ cảm thấy mình xấu xí, không đáng sống. Jessica Landey, một học sinh trung học, đã tự tử vì không thể chịu được sự miệt thị từ người khác. Brenda Vela, 18 tuổi, cũng tự tử vì bị bạn bè bắt nạt và chế giễu về cân nặng của mình.
Trong cuộc sống, khi bận rộn và căng thẳng, tiếng cười thực sự là một loại thuốc bổ tốt. Nhưng khi chúng ta lạm dụng nó, liệu có gây ra những vấn đề không? Hay liệu rằng không phải mọi căn bệnh đều có thể chữa bằng cách mỉm cười, cũng như không phải lúc nào nụ cười cũng có thể làm dịu đi những tổn thương, uất ức trong lòng?
Vì vậy, hãy kiềm chế sự hài hước của bạn, vui vẻ ở đúng lúc và đúng chỗ. Nếu không thoải mái, hãy để lòng buồn thành tiếng khóc lớn hơn, đừng bao giờ bị bó buộc bởi cái gọi là “nụ cười Hollywood' giả tạo, và tránh trở thành hung thủ của vụ án giết tâm can bằng cách sử dụng nụ cười là vũ khí sắc bén và đầy sát thương. Hãy để nụ cười đơn giản là hành động mang lại sự đồng thuận và giải trí.
Bi kịch của nụ cười
Bạn đã biết đó là gì chưa?
Đằng sau những nụ cười trên khuôn mặt đông đảo
Là những tiếng khóc lặng lẽ
Những hơi thở nặng nề trong lòng
Những lời trách móc bản thân vì mang gánh nặng
Khi phải đổi lấy những tràng cười giả tạo
Trong một ngày mưa xám, cô bạn bên cạnh khoác áo che mưa
Nhấc gánh nặng cuối cùng của cuộc đời tự mình mang...
“Người có sợ những thứ mình tạo ra
Khi nghĩ là vui, lại biến thành tai họa
Một lời châm chọc, tưởng chẳng sao cả
Nhưng lại ở trong tâm trí, một người nào đó, mãi mãi.”
-Liêu Hà Trinh-