Trong khi máy bay di chuyển giữa không trung, chất thải từ hành khách vẫn được xử lý theo quy trình nhanh chóng và sạch sẽ. Tuy nhiên, đôi khi vẫn xảy ra những sự kiện hi hữu.
Làm thế nào để kết nối với Internet và nấu ăn trên máy bay khi bay với tốc độ 500 dặm mỗi giờ? Và nhà vệ sinh hoạt động như thế nào ở độ cao 40.000 feet?
Al St. Germain, một tư vấn hàng không từng làm việc cho các hãng Delta và United, nói rằng: 'Hoạt động trên máy bay thường khó gấp đôi so với mặt đất'.
Trong chuyến bay đầu tiên của loài người vào năm 1903, không có nhà vệ sinh trên máy bay. Đó chỉ là một chuyến bay kéo dài 12 giây của hai anh em nhà Wright.
Trong Thế chiến thứ 2, phi công thường phải xử lý chất thải bằng cách giữ ở những nơi không thoải mái như chai nhựa hay thùng rác.
Vào năm 1975, James Kemper, một nhà sáng chế, phát minh ra nhà vệ sinh hút chân không được cấp bằng sáng chế. Nhưng phải đến năm 1982, nhà vệ sinh hiện đại mới được trang bị trên máy bay Boeing để phục vụ các chuyến bay thương mại.
Nhà vệ sinh hút chân không trên máy bay có lực hút mạnh, hút đi mọi chất thải và được làm sạch bằng dung dịch màu xanh. Đặc biệt, toilet trên máy bay còn được phủ một lớp không dính Teflon giúp chất thải trôi tuột một cách dễ dàng.
Vì sự chênh lệch áp suất giữa ống dẫn và phòng vệ sinh, chất thải sẽ chảy vào bể chứa và đi xuống phần dưới cùng của máy bay. Tại đây, chất thải sẽ được giữ lại trong suốt quá trình bay. Khoang chứa này được khóa chặt và chỉ có thể mở từ bên ngoài khi máy bay hạ cánh.
Theo Garrett, một tiếp viên hàng không, một chiếc máy bay lớn như Boeing 747 có thể chứa hơn 1.200 lít chất thải trong thùng chứa nhà vệ sinh. Số liệu này đủ cho hàng trăm hành khách sử dụng trong suốt chuyến bay, đặc biệt là trên những chuyến bay dài.
Khi máy bay hạ cánh, xe tải chuyên dụng sẽ đến để thu gom chất thải. Chất thải sau đó được hút vào thùng chứa sau xe. Sau đó, các nhân viên sẽ kết nối ống và bơm dung dịch làm sạch để khử trùng bên trong. Cuối cùng, chất thải sẽ được chuyển đến khu vực xử lý đặc biệt để hoàn thành quy trình.
Mặc dù nhà vệ sinh trên máy bay được trang bị và kiểm tra cẩn thận trước mỗi chuyến bay, nhưng thực tế vẫn có thể xảy ra tắc nghẽn do hành khách vứt tã lót, lon nước ngọt vào bồn cầu hoặc có thể bị rò rỉ.
Nigel Jones, một chuyên gia kỹ thuật máy bay tại Đại học Kingston ở London và là thành viên của Hiệp hội Hàng không Hoàng gia Vương quốc Anh, đã kể lại một số trường hợp xả nước thải từ máy bay một cách vô tình. Những chất thải như vậy thậm chí được gọi là 'băng xanh'.
Theo Jones, máy bay chưa bao giờ có ý định thải chất thải nhà vệ sinh vào không khí, ngay cả trong quá khứ. Tuy nhiên, nếu có rò rỉ trong hệ thống ống xả, vì nhiệt độ cực kỳ lạnh ở độ cao đó, bất kỳ chất lỏng nào rò rỉ sẽ tự động đóng băng.
Trước đây, việc này phổ biến hơn đến những năm 1980, khi luật cấm cất cánh được đưa ra khi hệ thống nhà vệ sinh của máy bay bị rò rỉ.
Vào năm 2016, một phụ nữ Ấn Độ đã bị một khối phân đóng băng to bằng một quả bóng gây chấn thương ở vai. Khối phân này được cho là rơi từ trên máy bay xuống.
Cụ thể, Rajya Rani Gaud sống ở làng Aamkhoh thuộc vùng Sagar của Ấn Độ. Cô may mắn thoát khỏi tử thần vì khối băng chứa hỗn hợp phân và nước tiểu đã đập vào một sân thượng gần đó trước khi tiếp tục rơi vào cô.
Các chuyên gia nói rằng họ không biết chính xác khối băng đến từ đâu, nhưng có khả năng là một toilet trên máy bay bị rò rỉ khiến chất thải rò rỉ ra ngoài và đóng băng khi rơi xuống mặt đất.
Một nhân chứng có tên Deepak Jain nói với tờ The Times của Ấn Độ: 'Tôi chỉ cách khối vật lạ khoảng 25 feet khi nó rơi xuống'.
Cục Quản lý Hàng không Liên bang Mỹ phát biểu trên tờ Mail Online: 'Thỉnh thoảng, các bể chứa hoặc đường ống có thể bị rò rỉ. Nếu điều này xảy ra ở độ cao lớn, nước sẽ đóng băng ngay khi thoát ra bên ngoài không khí'.
Tuy nhiên, nếu 'băng xanh' rơi từ máy bay, thường sẽ bị vỡ và tan chảy trước khi đến mặt đất. Trong trường hợp không may, nó sẽ tan chảy khi máy bay sắp hạ cánh và phân tán thành những giọt nhỏ.
Theo CNN