Thế vận hội Mùa Đông đang diễn ra tại Bắc Kinh là sự kiện đầu tiên sử dụng tuyết nhân tạo.
Trong nhiều thập kỷ, tuyết đã trở thành mối lo sợ của các nhà tổ chức Thế vận hội Mùa Đông. Vào năm 1960, tại Thung lũng Squaw ở California, không có tuyết trước ngày thi đấu. 16 năm sau, tại Innsbruck ở Áo, họ phải dùng xe tải chở tuyết đến.
Điều này thay đổi ở Thế vận hội năm 1980 tại Lake Placid, New York, với việc thêm bột tự nhiên vào tuyết nhân tạo. Ở Diên Khánh, nơi diễn ra thế vận hội năm nay, chỉ có trung bình 21cm tuyết mỗi năm, nên họ phải dựa vào tuyết nhân tạo. Tuyết nhân tạo là gì và cách tạo ra nó như thế nào?
Máy bắn tuyết, còn được gọi là cần tạo tuyết, hoạt động tương tự như nòng pháo tạo tuyết, nhưng được đặt trên cột cao để nước có thời gian đóng băng và rơi xuống dưới dạng bụi tuyết mịn. Một số khu nghỉ dưỡng sử dụng chất tạo hạt để kích thích quá trình băng hình thành, cho phép tạo tuyết ở nhiệt độ cao hơn. Tuy nhiên, nhiều quốc gia cấm các phụ gia này vì có thể gây hại cho môi trường.
Nhược điểm của các phương pháp này là lượng nước và năng lượng tiêu thụ lớn. Tạo tuyết cho các sân thi đấu ở Bắc Kinh có thể dùng đến 2 triệu mét khối nước, đủ để đổ đầy 800 bể bơi Olympic. Các nhà nghiên cứu ở Áo đang thử nghiệm một phương pháp ít lãng phí hơn. Neuschnee, một công ty khởi nghiệp có nghĩa là “tuyết mới” trong tiếng Đức, đã phát triển một cách tái tạo điều kiện tạo tuyết tự nhiên. Hạt nước mịn được phun vào một khoang, tạo ra một đám mây. Sau đó, các hạt băng nhỏ được thêm vào, liên kết với phân tử nước và tạo thành các tinh thể lớn hơn, rơi xuống dưới dạng tuyết. Phương pháp này triển vọng hơn, nhưng cần nhiệt độ lạnh hơn và tuyết tạo ra gần giống với tuyết tự nhiên. Tuyết từ nòng pháo tạo tuyết dày hơn, tan chậm hơn và tạo ra bề mặt trơn hơn, rất lý tưởng cho các vận động viên tìm kiếm tốc độ.