... con mãi mãi quay lại tuổi 30 mà không thể trở về tuổi thơ được nữa...
5 giờ sáng cả nhà đưa ông đi Thanh Hóa. Ông nằm trên chiếc xe lớn đi trước, con ngồi sau trên xe 7 chỗ.
Lên xe đã mấy phút, mọi người đều chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi. Cả đêm qua đều thức. Không hiểu sao con lại không thể ngủ. Đi từ Hà Nội từ 8 giờ tối qua, về nhà đã 2 giờ sáng rồi nhưng con vẫn thức đến giờ, mệt mỏi lắm nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Hoặc có lẽ đó là giọt sức cuối cùng của cả cơ thể đang dồn vào để đầu óc tỉnh táo. Con đang suy nghĩ nên nói gì với ông đây nhỉ. Mọi người khen con giỏi về tâm lý, nhưng ông lại thích nghe lời Hạnh. Cứ có Hạnh là ông dậy đi bộ. Hạnh video call về nói tập cơ hàm là ông ngáp ngáp tỏ vẻ chăm chỉ tập cơ hàm. Dì Bình bảo ông chỉ uống tí bột dinh dưỡng chứ không chịu ăn cháo, có Hạnh ở đây không khéo đưa cơm ông cũng ăn đó. Ông nghe con thế này sao? Con giỏi lừa dối giỏi làm ông dịu lòng phải không?
Lần đầu đưa ông đi khám và phát hiện ra khối u, con lau nước mắt rồi bước ra từ nhà vệ sinh, con nói:
'Chúc mừng ông. Mình đã tìm ra bệnh rồi nhé. Mổ khối u là xong thôi'. Ông cảm thấy đúng, ông nói 'Ừ thì là biết nguyên nhân rồi đó. Tìm mãi mấy tháng không ra'.
Lần ra Hà Nội khám lần hai, con ngồi xoa xoa tay ông ở hàng ghế chờ với vẻ lo lắng: 'Bác sĩ ở Hà Nội còn khen bác sĩ ở Vinh tay nghề giỏi thật. Khó như vậy mà mổ cũng được. Là do ông may mắn đấy. Lần này ông lại may mắn thôi'. Ông Ừ, an tâm một chút giữa những cảm xúc mệt mỏi.
Nhìn ông lúc xuất viện sau ca phẫu thuật, con chạm đến nhưng không thốt nên lời. Trước khi rời, trong lòng con có ý định mỉm cười, nhưng giọng nói không phát ra. Lúc ông mở mắt, tiếng từ con chỉ là 'Chúc mừng ông nhé' mơ hồ. Nước mắt ông tuôn rơi. Ông gật đầu vài lần, dù bác sĩ đã cấm ông nói. Ông còn hỏi con đã ăn chưa. Hãy đi ăn đi nào.
Lần này con phải nói gì nhỉ? 'Ông này, hỏa táng thực sự nhanh gọn. Ông là người dẫn đầu trong gia đình chúng ta đấy'. Nhưng có lẽ ông vẫn chưa quên hết nỗi lo lắng. Vài năm trước, ông từng phản đối việc hỏa táng, vì ông cho rằng nên chôn cất theo truyền thống. Nhưng làm sao nói được đây nhỉ? Nếu ông hỏa táng, ông sẽ được đưa vào lăng gia đình. Đó chính là công trình mà ông quan tâm nhất trong cuộc đời. Chưa đầy năm trước, ông còn tự mình làm việc như một thợ xây đích thực. Con nghĩ ông sẽ im lặng sau đoạn này, và sau đó con sẽ nói: Với hỏa táng, chỉ cần hai năm là cả nhà sẽ đưa ông và bà vào lăng cùng một lúc. Hai người sẽ được về nhà chung một ngày, và chúng con sẽ tổ chức một lễ tang chung. Nếu không, hai năm nữa bà sẽ vào. Cơ thể ông sẽ phải mất đến 8, 9 năm để phân huỷ do hóa chất xạ trị. Thật là lâu đấy chứ? Con rất chắc rằng đoạn này ông sẽ đồng ý. Khi nói đến bà, ông sẽ bị thuyết phục ngay thôi.
Xe dừng lại tại nơi hỏa táng ông. Con cảm thấy trống rỗng, không có sức. Con bước chậm sau đoàn. Bước chân như nặng nề, nhưng thực sự con không cảm nhận được. Một anh trẻ đọc diễn văn từng câu, nhưng điều anh cần hơn là nhìn vào quan tài hoặc cảm nhận sự đau khổ từ người thân. Mặc dù mọi thứ chỉ là kịch bản, nhưng vẫn xứng đáng được gọi là lễ tang. Xong bài diễn văn, người ta hạ quan tài cùng ông. Người thân đứng đó, ngạc nhiên và bị rối bời. Con tiếp tục bước sau họ. Trống rỗng. Con nhìn thầy cúng khen ngợi trong trống rỗng. 'Một lần nữa lại có chuyện ra đây'. Con thầm nghĩ. Khi thấy chủ đoàn gửi tiền cho thầy cúng, con thở dài, vẫn trong trống rỗng.