“Quay về thế giới ánh sáng” - cuốn sách được tái hiện bởi dịch giả Nguyên Phong, là bộ sưu tập những trải nghiệm đáng quý của những người trở về sau cái chết. Thế giới bên trong mà tác phẩm khai mở không chỉ là những câu chuyện tự kể thú vị, mà còn là những triết lý nhân sinh sáng suốt, mang lại sức mạnh hỗ trợ con người giữa cuộc sống đầy biến động.
“Kết thúc của cuộc sống là cánh cổng dẫn vào thế giới bất tử”.
“Không có cái chết, chỉ có sự biến đổi trong cuộc sống”. Lời khẳng định chân thành nhất mà cuốn sách mang lại, đó là sự đau khổ mà mọi người đang cố gắng chịu đựng, thực chất cũng chỉ là ảo giác. Bởi vì hoàn toàn có một cuộc sống sau khi chết, và cánh cửa tử là một thế giới thực sự hiện hữu.
Những nhân vật được nhắc đến trong cuốn sách như bà Betty Eadie, bà Hary Houghton, Steve Buckley là bằng chứng cho hiện tượng “người chết sống lại”. Tất cả đều cho rằng, cái chết không phải là điều gì quá đáng sợ, và coi nó như một trải nghiệm tâm linh trước đây không được nghĩ đến. Sau khi chết, cơ thể của họ nằm đó yên bình, nhưng linh hồn lại cảm nhận được một sự tự do, thoải mái kỳ diệu. Họ cảm nhận được mình được bao quanh bởi ánh sáng êm dịu, tinh khiết, được hướng dẫn bởi tinh thần. Nếu ở thế giới hiện thực, chúng ta nhận thức mọi thứ qua năm giác quan thông thường như nghe, nhìn, ngửi, nếm và sờ, thì ở thế giới bên kia, các giác quan không còn được sử dụng nữa, chỉ có ý thức.
Trong cuốn sách “Quay lại từ thế giới ánh sáng
Do đó, thực sự tồn tại một thế giới bên kia cánh cửa tử, và con người là một linh hồn có thể thân xác.
“Linh hồn luôn hiện hữu và đó là một sự thật không thể phủ nhận”
Đối với các nhà khoa học, thật khó để chấp nhận những tuyên bố “phản khoa học” như vậy, nhưng cấu trúc của con người là một yếu tố mà khoa học vẫn chưa thể chứng minh, và chúng ta vẫn không thể phủ nhận những hiện tượng kỳ lạ xảy ra trong thực tế. Sẽ như thế nào nếu bạn đã từng trải qua nhiều thế kỷ với một linh hồn bất tử? Và “một đời” trong quan niệm của bạn thực chất chỉ là một khoảnh khắc bé nhỏ trong cuộc sống vĩnh hằng?
Marjorie là một nhân vật đặc biệt được đề cập trong tác phẩm. Cô là người bạn gái đã qua đời từ nhiều năm trước của binh sĩ Steve Buckley.Ở thế giới bên kia, Marjorie đảm nhận vai trò an ủi và giúp đỡ cho những người mới qua cõi chết. Một nhiệm vụ thiêng liêng, cao quý. Cô ở bên họ, nhắc nhở họ rằng cuộc sống thực sự chỉ có “tình yêu”, mọi âu lo và tức giận chỉ khiến tâm hồn trở nên lo âu hơn.
Thân xác không phải là bản chất của con người, nhưng linh hồn luôn tồn tại vĩnh hằng. “Chết” cuối cùng cũng chỉ là một cuộc hành trình vĩ đại khác, và “chết” là cách để bản thân có thể điều chỉnh qua những ham muốn cá nhân, cảm xúc tiêu cực một cách tự do, thoải mái. Vì linh hồn thực sự là ánh sáng bên trong con người, là nền tảng vững chắc cho sự phát triển của nhân loại.
Có thể dễ dàng nhận thấy rằng, một số kiến thức và quan điểm được đề cập trong tác phẩm rất gần gũi với triết lý Phật giáo. Những trường hợp phải đối mặt với sức ép vật chất sau khi qua đời thường được người theo đạo Phật gọi là “Nghiệp Cận tử”. Như một chuỗi nguyên nhân và hậu quả lặp lại, sự sợ hãi, gắn bó với ham muốn dục vọng trần tục khiến những linh hồn đó bị mắc kẹt, không thể trải nghiệm được sự an bình tại cõi sáng bên kia. Ngược lại, bị mắc kẹt trong luân hồi của đam mê địa ngục!
“Chỉ trong cuộc sống trần thế, con người mới có thể học và áp dụng những kiến thức đã học được”
Hãy thử cảm nhận, tâm hồn chúng ta sẽ trở nên yên bình đến đâu khi nhận ra sự tuyệt vời của cuộc sống mà chúng ta đang sở hữu.
Bà Betty Eadie sau khi trải qua cái chết mới nhận ra một sự hiểu lầm lớn của mình. Những đứa con mà trước đây bà luôn coi là “con của mình”, thực sự cũng giống như bà, đều là những thực thể tâm linh, có cá tính riêng, có cuộc sống riêng, kể cả các quy luật nhân quả riêng biệt trước khi tái sinh vào cuộc sống này. Mọi linh hồn đều mang một giá trị vô cùng cao quý, vì tất cả đều bắt nguồn từ Đấng Sáng Tạo. Do đó, mỗi cá nhân khi sinh ra trên thế gian, đều được trang bị với sự tự do ý chí để lựa chọn cho mình một cuộc sống riêng.
Cuốn sách giúp chúng ta nhận ra rằng, cuộc sống thực sự đặc biệt, bởi vì nó là môi trường duy nhất để thử thách và áp dụng những gì chúng ta học được. Đó là môi trường mà chúng ta cảm nhận sâu sắc sức mạnh của tình yêu, hiểu được rằng mục đích của cuộc sống là để yêu thương, còn những điều khác chỉ là phụ. Vì vậy, chúng ta luôn cần học cách thay đổi thái độ đối với cuộc sống, biết thả hết những oán trách, giận dữ, và đắng cay đang còn bảo lưu.
Sự lan truyền của dịch bệnh đã làm cho cuộc sống hiện tại của loài người trở nên đảo lộn. Thậm chí, có những người đã phải ra đi mà không kịp nói lời từ biệt, chia tay với người thân. Khi nào con người đã bắt đầu coi “cái chết” như một điều đáng sợ, kinh hoàng, mà không chịu thừa nhận rằng “chết là một phần tự nhiên của cuộc sống, giống như việc sinh ra”. Không có gì tồn tại mãi mãi, do đó con người sẽ không thể hiểu hết ý nghĩa thực sự của cuộc sống nếu không chấp nhận cái chết. Cuối cùng, niềm vui hay nỗi đau đều là những điều chúng ta tự tạo ra.
“Trong mỗi cuộc đời, chúng ta không mang theo gì, cũng không lấy được gì từ mỗi cuộc đời ấy. Đi từ đời này sang đời khác, ta đến và rồi đi. Buông bỏ không mang theo và không lấy đi gì. Buông bỏ là kết thúc của việc ta đến và đi.”