Luật phản nỗ lực nói rằng càng cố gắng, càng thất bại. Cố gắng không nghĩ về con gấu trắng, nó lại hiện ra trong đầu. Cố ép mình đi ngủ, bạn lại mở mắt thao láo. Cố quên người để tiêu sầu, lòng lại sầu thêm.
Một số lời khuyên có vẻ hữu ích nhưng lại vô dụng khi thực hiện. 'Đừng lo lắng, đừng nhớ nữa, đừng buồn nữa...': Ước gì cảm xúc con người có thể dễ dàng kiểm soát chỉ bằng một hiệu lệnh như thế.
Nhà tâm lý học Viktor Frankl có một cách chữa những tình trạng như vậy mà ông gọi là nỗ lực ngược (Paradoxical intention). Thay vì cố quên, cố tránh né, cố ép mình, ông khuyên các bệnh nhân làm ngược lại.
Một phụ nữ cảm thấy lo lắng trước đám đông được khuyên hãy thử tăng nhịp tim, thử lo đến mức đổ gục trước khán giả, và kết quả là cô ấy lại giảm bớt lo lắng.
Hiệu quả của phương pháp này phần nào nằm ở việc giảm bớt áp lực khi chúng ta tự đặt ra. Khi cố gắng chống lại cảm xúc, chúng ta lại càng tăng sức mạnh cho nó. Nhắc mình những suy nghĩ 'Đừng lo, tự tin lên, không có gì đáng sợ' lại khiến ta cảm thấy lo lắng hơn, mất bình tĩnh và sợ hãi hơn.
Vì vậy, một cách để quên một người là đừng cố quên họ: Vì để loại bỏ X, trước tiên chúng ta phải nhớ về X. Cách hiệu quả hơn là cố gắng nhớ về họ: Viết về họ, suy nghĩ về họ, nói về họ, nhớ lại mọi thứ về họ... và một ngày nào đó, bạn sẽ thấy họ biến mất một cách lặng lẽ.
Cố quên là vẫn nhớ. Cố nhớ là không phải quên.
Mytour