Trong lĩnh vực kinh tế, có một khái niệm căn bản được gọi là 'chi phí của việc không làm'. Chi phí của việc không làm được định nghĩa là giá trị của sự lựa chọn tốt nhất bị bỏ qua khi bạn đưa ra một quyết định kinh tế nào đó. Ví dụ đơn giản, khi bạn dành 2 tiếng để chơi game, thì chi phí của việc không làm đó chính là số tiền mà bạn có thể kiếm được nếu bạn quyết định làm thêm, hoặc 2 tiếng để thư giãn. Về cơ bản, chi phí của việc không làm được liên kết với khái niệm 'trao đổi'. Bất kỳ khi nào bạn chọn lựa một thứ thay vì thứ khác, đó là một hành động trao đổi.
Khái niệm về hành động trao đổi được định nghĩa trong kinh tế như sau:
Trao đổi (trade-off) là sự đối đầu giữa các mục tiêu chính sách dẫn tới kết quả là chỉ đạt được một mục tiêu chính sách sau khi đã từ bỏ mục tiêu khác.
Tham khảo từ Từ điển Kinh tế, Đại học Kinh tế Quốc dânKhái niệm này thường được áp dụng trong ngữ cảnh của lạm phát và thất nghiệp song song: chính phủ chỉ có thể giảm thiểu thất nghiệp bằng cách tăng lạm phát, tức là giá phải trả cho việc giảm thiểu thất nghiệp là lạm phát và ngược lại. Nếu sự đánh đổi này tồn tại, thì chính phủ không thể đồng thời giảm thiểu cả lạm phát và thất nghiệp, mà chỉ có thể “tráo đổi” một ít lạm phát để đổi lấy một ít thất nghiệp.
Dựa trên đường cong Phillips về sự đánh đổi giữa lạm phát và thất nghiệp, chính phủ phải chấp nhận việc tăng mức độ lạm phát nhằm giảm thiểu thất nghiệp và ngược lại, một sự gia tăng trong tỷ lệ thất nghiệp nhằm giảm thiểu lạm phát.