Bào thai (The Boogeyman) mang đến cho khán giả những phút giây giải trí đầy ấn tượng.
Tác phẩm The Boogeyman của Stephen King, được xuất bản lần đầu vào năm 1973, được cho là chịu ảnh hưởng lớn từ lý thuyết vô thức tập thể của nhà tâm lý học Carl Jung. Qua bộ phim, Bào thai (The Boogeyman) là biểu tượng của cái bóng (shadow) gắn liền với những tổn thương tâm lý trong gia đình Harper và đồng thời là hành trình chữa lành của họ.
Lester Billings (do David Dastmalchian thủ vai) đến thăm tâm lý trị liệu Will Harper (do Chris Messina thủ vai), mong muốn chia sẻ về nỗi đau mất mát ba đứa con của mình. Cảnh sát cho rằng ông phải chịu trách nhiệm cho cái chết của ba đứa con, nhưng Lester đổ lỗi cho Ông kẹ - một quái vật lớn phát triển trong bóng tối và ăn thịt những đứa trẻ dễ tổn thương. Việc thăm của Lester dường như đã truyền lại Ông kẹ cho gia đình Harpers như một căn bệnh. Kể từ đó, một sinh vật bóng tối đã lẩn khuất trong ngôi nhà của gia đình Harpers, đợi chờ để tấn công các thành viên trong gia đình. Cô bé Sawyer (do Vivien Lyra Blair thủ vai) cảm nhận sự hiện diện của nó đầu tiên, sau đó là chị gái Sadie (do Sophie Thatcher thủ vai). Sadie cố gắng điều tra về con quái vật đang rình mò em gái của mình bằng cách đến thăm ngôi nhà u ám kỳ lạ của Lester và vợ anh ta là Rita (do Marin Ireland thủ vai), chỉ để khám phá ra một thực tế ác mộng. Nhưng việc Sadie tìm kiếm câu trả lời về Ông kẹ dường như là thứ yếu so với nỗi đau của cô ấy, sự cô đơn và sự xa lánh của bạn bè cùng với sự giày vò của trầm cảm khiến cô trở thành con mồi ngon cho quái vật. Người cha Will cũng âm thầm vật lộn với sự đau buồn cùng cảm giác tội lỗi vì cái chết của vợ cũng bị kéo vào hành trình khủng khiếp của hai người con.
Diễn xuất của dàn diễn viên là điểm sáng của Ông Kẹ, thậm chí nó tốt đủ để khán giả quên đi nhiều phân đoạn khá ngớ ngẩn thường thấy từ các bộ phim kinh dị của Mỹ. Các nhà làm phim cũng đã nghiên cứu kỹ lưỡng về học thuyết phân tâm và các liệu pháp trị liệu tâm lý thật sự và đặt nó vào đúng thời điểm để đồng hành cùng nỗi ám ảnh và quá trình phục hồi của gia đình Harpers.
Điều đáng tiếc nhất ở bản phim năm 2023 là cách thể hiện con quái vật Ông kẹ, trong nguyên tác lẫn phiên bản năm 1978, thì Ông kẹ như là một bóng tối không rõ hình dáng bao bọc những con người đang đối mặt với các vấn đề tâm lý. Nếu các nhà biên kịch và làm phim đầu tư hơn để làm cho Ông kẹ bí ẩn và mơ hồ hơn, có thể sẽ tạo ra hiệu ứng tâm lý mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, việc quyết định cho các nhân vật sử dụng phương tiện khá thô tục như súng đạn để đối mặt với con quái vật Ông kẹ có thể phản ánh thị hiếu của khán giả Mỹ hiện đại hơn.
Mặc dù không đạt được đỉnh cao của nghệ thuật, nhưng với ngân sách khá khiêm tốn, các nhà làm phim đã tạo ra một tác phẩm có chất lượng khá ổn. Phim khéo léo kiềm chế các cảnh kinh dị và đặt chúng vào những thời điểm đáng sợ nhất, khiến khán giả căng thẳng, mong chờ sự xuất hiện của con quái vật và bị kích động bởi sự bất ngờ. Điều này là một cách thông minh để kích thích sự tò mò và che đi những thiếu sót trong kịch bản. Tác giả đặc biệt ấn tượng với phần kết khi Sadie nhìn vào căn phòng đóng kín ở cuối phim, cô nhận ra nỗi ám ảnh và đau buồn vẫn còn đọng lại trong tâm trí, giống như con quái vật Ông kẹ vẫn sẽ luôn tồn tại, nhưng cô đã dũng cảm đóng cửa lại và tiếp tục bước đi.