Trong vòng 10 năm, từ một cô gái trẻ ngây thơ, tôi sẽ trở thành một phụ nữ bước vào hành trình trưởng thành, mang theo những cảm xúc và rung động đầu đời.
Trong vòng 10 năm, anh sẽ từ một chàng trai trẻ tuổi đầy hoài bão trở thành một người đàn ông vững vàng với thành công và sự nghiệp.
…
Trong khoảng thời gian 10 năm đó, thế giới có thể thay đổi, cuộc sống và các mối quan hệ có thể biến đổi, tất cả phụ thuộc vào cách mỗi người trải nghiệm và đối diện với thời gian đó. Và có những người, dành cả 10 năm ấy, chỉ để nhớ, để hoài niệm, để suy tư về hai từ “người ấy”. Nhưng nếu Trái Đất không tròn như chúng ta nghĩ, nếu thế giới vẫn xoay để họ vẫn gặp lại nhau, thì khoảnh khắc đó có thể trở nên đầy ân hận hơn nữa. Và đó chính là câu chuyện mà tôi muốn kể, câu chuyện về Annika và Jonathan trong cuốn sách “Chàng Trai Anh Từng Yêu Năm Ấy” của Tracy Garvis Graves.
Tôi bắt đầu đọc Cô gái anh từng yêu năm ấy khi trời bắt đầu se lạnh, khi mà mọi người đi dạo phố tay trong tay, các gia đình quây quần bên nhau trong bữa ấm no. Câu chuyện mà Tracy Garvis Graves kể đột nhiên làm lòng tôi rung động. Và có lẽ, những cảm xúc đó sẽ không chỉ là của riêng tôi nếu bạn có cơ hội đọc qua trang sách của cô ấy mang tên Cô gái anh từng yêu năm ấy.
“Em hãy chậm lại một chút, Jonathan. Em sẽ đợi anh, như cách mà anh luôn đợi chờ em.”
Về tác giả
Tác giả Tracey Garvis Graves (sinh năm 1968) là một nhà văn lãng mạn viết về tình yêu một cách sống động và chân thành. Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của bà, Tình yêu xanh thẳm, đã trở thành sách bán chạy nhất trong 9 tuần liền và được dịch ra 27 ngôn ngữ, lọt vào danh sách bestseller của New York Times. Tracey Garvis Graves cũng là một tác giả được Wall Street Journal và USA Today đánh giá cao. Bà còn viết nhiều tác phẩm nổi tiếng khác như On the Island, Uncharted, Covet, Cherish.
Cô gái anh từng yêu năm ấy: Một thập kỷ vẫn là câu chuyện về “đã từng”
Annika Rose là một sinh viên đặc biệt của Đại học Illinois. Với người mắc chứng tự kỷ như cô, các quy tắc và mối quan hệ xã hội luôn là nỗi ác mộng. Nhờ sự giúp đỡ của bạn cùng phòng Janice và chàng trai Jonathan đam mê cờ vua, cô vượt qua được một phần nỗi sợ hãi của mình. Mặc dù vậy, vẻ đẹp và tính chân thành của Annika đã khiến Jonathan đầy ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên. Khi mối quan hệ của họ vượt qua tình bạn, họ đã tưởng tượng về những ngày bên nhau sau khi tốt nghiệp. Nhưng biến cố đến khiến tình yêu của họ như con thuyền lạc giữa biển cả. Họ xa cách nhau, nhưng lại gặp nhau sau một thập kỷ. Liệu họ có thể hạnh phúc bên nhau lần nữa?
“Tôi đã hẹn hò với một đồng nghiệp ở thư viện. Anh ấy là người tốt và chúng tôi rất hợp nhau. Chúng tôi cố gắng làm cho mối quan hệ của chúng tôi lãng mạn trong sáu tháng, nhưng anh ấy quá giống tôi.” Cô nhìn vào mắt tôi và rồi quay đi. “Thật khủng khiếp. Những người giống chúng tôi cần những người khác để cân bằng mọi thứ. Bây giờ chúng tôi chỉ là bạn. Tôi đã hẹn hò với người khác gần một năm nay. Anh ta nói yêu tôi, nhưng không bao giờ chấp nhận tôi với bản tính của mình và đối xử với tôi như thể tôi không xứng đáng với tình yêu và sự quan tâm của anh ta. Đôi khi tôi tự hỏi nếu chúng tôi ở lại bên nhau, liệu tôi có thể tin vào điều đó.”
“Có thể anh ta yêu em, nhưng em đã không cho anh ta cơ hội.”
Cô lắc đầu phủ nhận. “Bởi vì anh mới là người cho tôi biết cảm giác được yêu và được chấp nhận như thế nào.” Cô nhấp mắt, đôi mắt ướt đẫm lệ.
“Lần này có lẽ anh mới là người cần phải chậm lại.”
“Anh hãy chậm lại một chút, Jonathan. Em sẽ đợi anh, như cách anh luôn đợi chờ em.”
Annika đang mang giày lười mà không có tất. Tôi tiến đến và nhẹ nhàng cởi chúng ra. Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười khi ký ức trỗi dậy, và cô ấy chạm nhẹ ngón chân lên cỏ như thể đó là điều tuyệt vời nhất trên thế giới.
Và tôi cũng nở một nụ cười.
Khi đọc từng trang của Cô gái anh từng yêu năm ấy, tôi như lạc vào một thế giới của tình yêu dịu dàng và mãnh liệt. Cách mà tác giả Tracey Garvis Graves vẽ nên nội tâm và bối cảnh khiến tôi cảm thấy như đang đắm chìm trong một câu chuyện ngôn tình về thanh xuân. Đó không còn là cuộc sống hối hả hay những trận đấu tưng bừng trong tình yêu của hai người, mà là những khoảnh khắc yên bình, những kỷ niệm và những cảnh quay từ quá khứ. Đó là tình yêu thuần khiết, nồng nàn và sâu sắc, là câu chuyện về tình đầu đẹp đẽ và e ấp, là những cảm xúc ngọt ngào khi ta đầu tiên phát hiện ra tình yêu.
“Cậu có thực sự tin rằng anh ấy thích tớ không?”
“Chắc vậy. Nhưng anh ấy có cố gắng chinh phục em không?”
Jonathan không làm những điều giống như Jake đã từng làm, như vẽ trên sổ của tôi hoặc choàng qua vai tôi. “Tôi không biết chắc. Anh ấy thường xuyên cười với tôi.”
“Điều đó là một dấu hiệu tích cực.”
“Tôi sẽ chú ý hơn.”
Tôi nằm trên giường suy nghĩ về Jonathan vào buổi tối đó và cố gắng không suy đoán mọi khả năng xảy ra lỗi. Thay vào đó, tôi suy ngẫm về cách anh ấy luôn chơi với tôi ở câu lạc bộ cờ vua. Tôi thích việc anh luôn đưa tôi về nhà. Tôi thích việc anh quan tâm liệu tôi có lạnh không.
Những điều đó làm cho tôi rất hài lòng.
Tôi rất thích chúng.
...là nơi hội tụ của tình yêu và kỷ niệm.
Trong 370 trang của cuốn sách, cảm xúc thực và hồi ức từ quá khứ đan xen với nhau. Tracey Garvis Graves thu hút được sự quan tâm của nhiều độc giả bởi cách bà chọn góc nhìn. Câu chuyện được kể từ góc độ cảm xúc và suy tưởng của cả hai nhân vật, xen kẽ giữa hiện tại và quá khứ, qua lời của Jonathan và Annika Rose. Tất cả những cảm xúc đó như một sợi dây thừng kết nối hai tâm trí, ban đầu chạy song song nhưng cuối cùng lại trở nên gắn bó và tập trung vào một điểm duy nhất.
Cô ấy, một bông hoa trinh nữ dịu dàng và e ấp.
Annika là một sinh viên tại Đại học Illinois. Với vẻ ngoài quyến rũ, cô có mái tóc vàng dài xoăn và thu hút mọi ánh nhìn. Do mắc chứng tự kỷ, Annika thường cảm thấy lo sợ trong giao tiếp. Trong thời gian ở trung học, cô đã phải đối mặt với sự bắt nạt từ bạn bè vì sự khác biệt của mình. Annika cũng làm tình nguyện viên tại một phòng khám thú y trường học và tham gia câu lạc bộ cờ vua, nơi cô thường xuyên chiến thắng mọi đối thủ.
Sau mười năm kể từ khi mối tình kết thúc, Annika trở thành một thủ thư thân thiện và đáng yêu. Tuy nhiên, điều này chỉ là phần ngoài của cô, cô luôn giữ khoảng cách với mọi người để bảo vệ bản thân do căn bệnh tự kỷ. Annika luôn cảm thấy lo lắng và tránh xa giao tiếp mọi khi có thể.
Nếu so sánh, Annika giống như một đóa hoa tím dịu dàng và kiên cường. Cô không phải do e ngại hay xấu hổ mà cô tự đóng kín mình, mà là do căn bệnh đã làm cô trở nên cảnh giác với mọi tác động từ bên ngoài. Tuy nhiên, tình yêu vẫn làm tan chảy mọi góc cạnh của trái tim khi cô gặp gỡ Jonathan. Cô biết cảm xúc, biết nhớ nhung và biết mình đã yêu một người.
“Làm sao bạn biết những điều này? Bạn chẳng có mặt ở đó chứ!”
“Tôi biết. Và tôi sẽ giúp bạn, để lần sau gặp anh ấy, bạn sẽ nói đúng.”
Nhưng tại sao lại là tôi? Bây giờ tôi lo lắng về những điều ngớ ngẩn sắp bật mí ra khỏi miệng mình. “Điều mà tớ không hiểu là tại sao Jonathan lại thích tớ nhỉ? Đừng nói là vì tớ xinh đẹp nhé,”
“Tớ nghĩ cậu có nhiều điều tuyệt vời để thu hút người khác nếu họ mở cửa cho cơ hội. Tớ cũng chẳng có thế vào hồi năm nhất đại học đâu. Người khác cũng vậy thôi,”
“Tớ thích anh ấy. Thực sự, thực sự thích.”
Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi có cảm giác như vậy về ai đó.
Mình ngưỡng mộ cách Annika nỗ lực và cố gắng, để thay đổi, để hòa nhập và để xứng đáng với người mà cô yêu. Đối với nhân vật này, bạn có thể bị cuốn hút bởi sự bối rối của một trái tim trải qua cảm giác yêu lần đầu. Cô ấy ngượng ngùng, cô ấy e ngại, nhưng cơn sóng cuồn cuộn trong lòng cô không thể kìm lại. Người đọc sẽ thấy sự hòa quyện giữa sự thuần khiết và cảm xúc mãnh liệt. Và có lẽ, cách yêu đó sẽ khiến không ít trái tim phải ghen tỵ. Bởi vì cuối cùng, chuyện tình đó dù có phút chia lìa nhưng vẫn thật đẹp. Nó tỏa ra vẻ đẹp của buổi chiều tà, sắc tím của sự trung thành, giống như cái màu trên bìa sách ấy.
Thế giới đang tràn ngập những người mà tôi có thể học hỏi, giống như cách tôi đã học từ Janice và Jonathan, họ đã đem lại cho tôi hy vọng mới. Mỗi khi mở mắt, tôi nhận ra mọi thứ đã sắp sẵn trước mắt: Nhìn những người xếp hàng trước tôi mua cà phê. Chú ý vào cách mọi người ăn mặc, để tôi không khỏi bị ấn tượng trước những thay đổi của thời tiết. Lắng nghe cách họ nói chuyện trước khi tôi bắt chước, cách họ di chuyển, ngôn ngữ cơ thể và hành vi của họ. Sự cảnh giác không bao giờ ngừng và nỗi lo lắng tột độ mà bản thân tạo ra khiến tôi cảm thấy kiệt sức, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn.
Với việc luôn quan sát, tôi nhìn thấy những điều mà bản thân không muốn nhìn thấy. Những cô gái sinh viên đang cười đùa và trò chuyện trên đường đến lớp hoặc chia nhau bữa ăn trong nhà hàng, giống như Janice và tôi đã từng làm. Những cặp đôi tay trong tay, dừng lại để trao nhau một nụ hôn trước khi đi theo lối riêng của họ. Một chàng trai trẻ đang cõng một cô gái qua đám cỏ, cô ấy cười và rúc mặt vào cổ anh ta. Một chàng trai trong lớp học của tôi, luôn thể hiện sự ân cần bằng cách hôn nhẹ trán cô bạn gái trước khi họ tạm biệt. Mình cũng đã từng như thế, tôi nghĩ trong lòng. Nỗi đau sâu sắc khiến tôi cảm thấy mất Jonathan khiến miệng tôi run rẩy và tôi cố nén lại dòng lệ.
Là anh ấy, chàng trai tài năng với bao khát vọng và ước mơ.
Jonathan là một chàng trai cuốn hút, cơ thể cường tráng, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt xanh và mái tóc nâu. Anh tham gia câu lạc bộ cờ vua của Đại học Illinois và gặp Annika. Anh là người phải đối mặt với nhiều khó khăn trong cuộc sống gia đình, từ khó khăn về kinh tế đến mất mát của bố sớm và người mẹ mắc chứng mất trí nhớ. Jonathan là người thông minh và lịch lãm. Sau khi tốt nghiệp, ước mơ của anh là được làm việc cho một công ty tài chính lớn ở một thành phố khác.
Sau mười năm, Annika vẫn ngưỡng mộ Jonathan như một chàng trai điển trai.
Ở Jonathan, người ta sẽ ao ước có một chàng trai như anh, vì cách anh yêu và dành trọn tình cảm cho người con gái anh yêu thương thật đáng quý. Đó là sự quan tâm, chăm sóc, những khoảnh khắc hai người đắm chìm trong tình yêu, là những lúc chỉ cần bước bên nhau trên phố, là những khoảnh khắc yên bình để tâm hồn của đối phương được thổ lộ.
Annika khiến tôi ngạc nhiên khi ôm tôi. Tôi nhẹ nhàng rên khi mùi hương của cô ấy lan tỏa vào mũi. Liz thích sự kích thích, và mặc dù mùi hương của cô ấy không làm tôi say mê nhưng tôi cảm nhận được sự thu hút. Tôi không biết liệu suy nghĩ đó có đúng không, nhưng mùi hương của Annika luôn ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi. Tôi không thể hiểu được mùi hương của cô ấy. Trong những dịp hiếm khi cô ấy không ở bên tôi, tôi thường đổi gối và tựa đầu vào gối của cô ấy. Điều kỳ lạ là Annika không sử dụng nước hoa và chỉ dùng xà phòng không mùi, điều này khiến tôi thấy thú vị.
Đây rõ ràng không phải là cuộc hẹn đầu tiên của chúng tôi, và việc tuân theo những quy tắc dường như khá độc đáo và thú vị.
Tôi ôm cô ấy và dù khó lòng buông ra nhưng tôi vẫn phải làm vậy.
Một lần nữa, tình yêu lại trở thành một nỗi đau.
Chuyện tình yêu của Annika và Jonathan có thể không mới mẻ, không quá phức tạp hay đặc biệt, nhưng đó là sự kết hợp của hai tâm hồn đồng điệu, của những gì mà ta thường gọi là “tình yêu sét đánh” hay rung động đầu đời.
Tình yêu mang lại cho con người cảm giác yên bình và sự che chở. Khi lật từng trang sách, ta chỉ lo sợ rằng cảm giác tình yêu đẹp đẽ sẽ phai mờ theo thời gian.
Tình yêu, họ trao cho nhau tất cả…
Yêu, hai tâm hồn dành trọn tình cảm, suy tư…
Dù có sóng gió không? Câu trả lời là có. Tình yêu của họ không trải qua những vấn đề lớn lao, mà giống như một con đường đến ngã tư, để rồi sau một số lần rẽ ngang, họ lại quay trở lại con đường chung.
Họ từng chia tay, một sự chia ly không rõ ràng và có thể gọi là chia tay, nhưng đủ để làm tổn thương lòng người. Lúc đó chỉ là sự trì hoãn và rút lui của Annika vì một sốc tinh thần, trong khi Jonathan vẫn đứng đó, vẫn chờ đợi, vẫn nhớ mong. Có lẽ lúc ấy, họ chỉ vô tình lạc mất nhau giữa cuộc sống hối hả. Nhưng không ai ngờ rằng họ đã mất nhau đến 10 năm...
Jonathan đã để lại một tin nhắn cuối cùng trên máy trả lời của tôi ngay trước kỳ Giáng Sinh. Tôi đã trì hoãn việc chuyển đến New York bằng cách đăng ký vào khóa học cao học. Tôi cuối cùng cảm thấy mình đang kiểm soát cuộc sống, và tôi sẽ chứng minh rằng tôi có thể tự sống một mình. Việc rời đi vào thời điểm này sẽ phá vỡ những thói quen đã mang lại sự bình yên cho tôi, làm đảo lộn con thuyền mà tôi đã nỗ lực giữ vững. “Chỉ cần thêm một chút thời gian,” tôi nói qua tin nhắn của mình. “Tôi nghĩ tôi nên hoàn thành học vụ trước khi chuyển đến bất kỳ nơi nào.”
Khi nghe tin nhắn anh ấy để lại, nước mắt tôi tràn dâng trên gò má. Không phải là ngạc nhiên; thậm chí khi tôi biết anh sẽ không mãi chờ đợi.
Mặc dù trái tim tôi vỡ vụn, tôi không hối tiếc về quyết định của mình. Nhưng tôi phải trả giá đắt cho sự độc lập của mình, và hơn hết, mất đi Jonathan là một trong những điều mệt mỏi nhất mà tôi phải đối mặt.
Anh của tương lai đã đạt được ước mơ, đã thành công và thậm chí có một người vợ và cuộc sống gia đình ổn định. Nhưng cuối cùng, không ai mang lại cho anh bình yên như Annika. Anh đã ly hôn với vợ.
Về phía Annika, cô cũng đã có một công việc ổn định, làm những điều cô yêu thích và đam mê, trải qua dăm bảy mối tình nhưng vẫn trở về đơn độc, vì trái tim cô mãi hướng về một người.
Sau một thập kỷ, họ vô tình gặp nhau tại một quán nhỏ, và khi nhận ra trái tim vẫn còn rạo rực, họ lại kết nối một lần nữa mà không hề hay biết.
Tình yêu của họ, khi chia ly, không rõ ràng, chỉ đơn giản là sự xa cách để rồi gặp lại nhau và trái tim lại rung động. Nhưng điều làm mình ngưỡng mộ tình yêu của họ, đó là lòng dũng cảm, sự sẵn lòng vượt qua chia ly và bắt đầu lại. Và hơn hết, họ dám quay lại và viết lại một cái kết mới cùng nhau.
Thế gian không thiếu những câu chuyện tình yêu đầy hỉ - nộ - ái - ố. Con người vỡ vụn và chia ly, đó là điều bình thường, nhưng ít ai dám đối mặt và bắt đầu lại. Khi yêu, mọi người sẵn lòng trao đi tất cả, nhưng khi mất, họ thường chọn cách trốn tránh. Nhưng nhớ vẫn còn, tình vẫn đọng lại mà không dám thổ lộ...
Thay lời kết
Kết thúc câu chuyện, tác giả Tracey Garvis Graves vẫn làm hài lòng độc giả với một kết thúc 'hạnh phúc' cho 'hoàng tử' và 'công chúa' sống hạnh phúc bên nhau. Cô gái anh từng yêu không quá kịch tính và sóng gió, nhưng đủ để mang lại cho người ta cảm giác đẹp đẽ và đơn giản của tình yêu đầu đời. Khi nhìn thấy những cảm xúc trong trắng ấy, người ta sẽ mong muốn yêu và được yêu, thương và được thương hết lòng. Nếu trái tim bạn cảm thấy cô đơn hoặc lạnh lẽo quá lâu, hy vọng cuốn sách này sẽ làm ấm lòng bạn. Vì cuối cùng, mỗi người chúng ta đều xứng đáng có một tình yêu đẹp, như Annika và Jonathan trong Cô Gái Năm Ấy Anh Từng Yêu, không quá rối ren nhưng vẫn đầy ý nghĩa, bình yên...
Tác giả: Annie - MytourBook