
Đối với tôi, Ếch là một tác phẩm đặc biệt. Khi đọc, tôi cảm thấy như đang tham gia cuộc chạy marathon - tim đập nhanh, hối hả. Câu chuyện cuốn tôi vào, không để tôi lơi lỏng. Tôi đọc từ tối đến sáng sớm, không dừng lại. Kết thúc, tôi bất ngờ và rơi nước mắt. Đó không chỉ là một cuốn sách, mà là một khúc hát về những xé rách, đau khổ.

Trẻ em thường được ưu ái, quan tâm. Trên thế giới, họ được chăm sóc, học hành. Tiếng cười của trẻ có thể làm hạnh phúc mọi người xung quanh. Sự ra đời của một đứa trẻ là điều thiêng liêng, đáng quý trọng.
Nghe nói bà vợ sinh được một đứa con trai, Trần Ngạch vui mừng. Tay chân ông trở nên thôi thúc khi đi quanh giường. Nước mắt ông chảy và ông không thể diễn tả được niềm vui đó.
Sự kiện quan trọng đầu tiên trong Ếch là khi Vạn Tâm đỡ đẻ cho Ngãi Liên, vợ của Trần Ngạch. Sự ra đời của Trần Tị mang lại niềm vui cho nhiều người. Với Vạn Tâm, đây là niềm vui thuần khiết. Đối với Ngãi Liên, đứa con trai này làm cuộc sống bà tròn đầy hơn. Đối với Trần Ngạch, sự hiện diện của con trai mang lại ánh sáng cho cuộc đời ông.
Trong xã hội, đặc biệt là ở Trung Quốc, người ta thường trọng nam khinh nữ. Phụ nữ phải tuân theo nhiều quy tắc không công bằng. Họ phải chăm sóc chồng và gia đình chồng. Việc có con trai để nối dõi tông đường được coi là quan trọng. Mạc Ngôn đã thành công phản ánh lối suy nghĩ này trong tác phẩm của mình.

Hiện thực trong Ếch phản ánh rằng, sinh con trai mang lại hạnh phúc, nhưng sinh con gái lại gây phiền não, bất hòa. Sự ra đời của trẻ không luôn mang lại niềm vui cho bố mẹ. Để làm hài lòng gia đình và dòng họ, đứa trẻ phải tuân theo yêu cầu về giới tính. Khi Vương Đảm sinh con gái, Trần Tị không hạnh phúc, mà còn đau lòng vì không có con trai nối dõi. Đây là điều khiến tôi rơi nước mắt.
Thực tế, Trần Tị mạo hiểm để Vương Đảm sinh con trai, nhưng khi có con gái, anh ta không vui. Anh ta chỉ biết than khóc vì không có con trai. Tôi không khỏi cảm thấy xót xa cho Vương Đảm.
Mặc dù Vương Đảm ra đi, nhưng trước đó cô cảm thấy hạnh phúc khi con được sinh ra an toàn. Trong khi đó, hành động lạnh lùng của Trần Tị khiến tôi sợ hãi. Ai sẽ chia sẻ nỗi đau của tôi như Vương Đảm?
Trong thời kỳ Cách mạng văn hóa, Trung Quốc thực hiện chính sách hạn chế sinh đẻ để giảm áp lực kinh tế. Tuy nhiên, nhiều người vẫn tìm cách trốn tránh chính sách này, gây ra nhiều vấn đề xã hội và nhân khẩu.

Trong 'trại ếch' của Viên Tai, con người bị coi thường và bị định giá như hàng hóa. Các loại 'dịch vụ' từ cao cấp đến tệ nhất đều được cung cấp, nhưng tất cả đều làm tổn thương tâm hồn và cơ thể của phụ nữ.
Trong mắt của mẹ, con cái không chỉ là đồ vật trao đổi. Con trai được định giá ở mức năm mươi nghìn đồng, con gái là ba mươi nghìn đồng. Sự sống trở thành một thứ hạng rẻ mạt. Mẹ bị coi là hàng hóa, phải chịu đựng sự bán đảo và bị coi thường. Đứa trẻ không được sưởi ấm bởi vòng tay mẹ, không được hương vị của sữa mẹ. Họ sống trong bàn tay của những người mua. Con trai có thể được yêu thương, nhưng con gái thì sao?
Mạc Ngôn vẽ ra bức tranh đời sống Trung Quốc dưới thời Cách mạng văn hóa một cách sắc nét. Ông viết về những ảnh hưởng của chính sách kế hoạch gia đình trong hơn ba mươi năm đối với người dân vào những năm 60 của thế kỷ XX. Bằng bút lực, ông khắc họa sự thật. Bằng tài nghệ của mình, ông tái hiện lại những gì ông nhìn thấy. Bằng trái tim biết chia sẻ, ông thấu hiểu những khổ đau của cuộc sống. Ếch để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc. Mà không, không chỉ là ấn tượng, mà là ám ảnh.
'Trẻ con không thừa' - đề mục của bài viết và là một khía cạnh của tác phẩm Ếch mà tôi muốn khám phá. Bởi vì tôi còn trẻ, tôi nhìn nhận cuộc sống qua góc nhìn của trẻ con. Trẻ con không chỉ là nhân vật phụ, mà là nguyên nhân tạo nên Ếch. Họ là mục tiêu của cha mẹ, là gương phản ánh sự thật xung quanh. Tôi mong muốn một thế giới không có đứa trẻ nào bị xem như là dư thừa.