
Trên thế giới này có hơn 7 tỉ người, mỗi một người đều có một thế giới cho riêng mình. Thế giới của mỗi người đều có trăm nghìn dư vị: đắng cay mặn ngọt hài hòa trộn lẫn qua những chặng đường đời. Khi chúng ta vừa chào đời, thế giới của ta đã được hình thành và tồn tại mãi về sau, không giống với bất kỳ ai ở ngoài kia. Đó là một thế giới, một nơi chỉ dành cho bạn, là của riêng bạn mà thôi. Phải vậy chăng nên mới cảm thấy thế giới này quá đỗi rộng lớn, còn lòng người thì quá đỗi chật hẹp. Cuốn sách Thế Giới Rộng Lớn, Lòng Người Chật Hẹp này dài 206 trang là những suy tư, nghiền ngẫm của Dưa Hấu Hạt Tím về cuộc đời này.
Sách được chia làm hai phần:
Phần một thế giới rộng lớn:
Mỗi người trên Trái Đất này đều mang bên mình một thế giới. Đó là một khoảng trời riêng biệt, một cuộc đời của riêng bạn. Có thể trong thế giới ấy sẽ có vô số người bước vào và đi ra, những khoảng trống trong thế giới của bạn ngày một rộng lớn để chứa đựng vô vàn người và để chừa chỗ cho vô vàn người...
Khi nào bạn nhận ra rằng thế giới này thật rộng lớn?
Có lẽ đó là lúc, giữa những thú vui sôi động nơi đất lạ bạn cảm thấy cô đơn đến tận cùng. Hoặc khi tâm trí bị những suy tư áp đảo, không ai để chia sẻ. Thế giới rộng lớn đến như vậy, nhưng không có nơi nào làm bạn thực sự hạnh phúc, bình yên.
Trẻ em trải qua ba giai đoạn nhận thức: Bắt đầu hiểu biết, thấy sự lớn lên tuyệt vời, và sợ phải trưởng thành.
Có lẽ thời điểm khó khăn nhất trong cuộc sống là khi nhận ra phải trưởng thành. Trưởng thành đồng nghĩa với việc rời xa tình yêu thương của gia đình, bước vào xã hội tự lập. Phải suy nghĩ một cách chín chắn, hành động cẩn thận. Đó không phải là điều mà khi nhỏ chúng ta mong muốn. Lúc nhỏ, ta muốn trưởng thành, vì tưởng rằng trưởng thành là thú vị, được tự do làm những điều ta muốn mà không bị người khác ngăn cản, muốn đi là đi, về là về. Nhưng khi lớn lên, ta lại khao khát được bảo bọc, được che chở.
Cuộc đời cứ thế mà tiếp diễn, cuốn trôi tuổi trẻ, sau đó đưa đến những thử thách. Không thể trốn tránh, chỉ còn cách đối diện. Đối diện với những gì cuộc sống mang lại, có những khoảnh khắc hạnh phúc, cũng có những lúc cô đơn đến thấu lòng. Nhưng dù vui vẻ hay buồn bã, chúng ta đều chọn im lặng. Thế giới của người trưởng thành im lặng đến tận cùng. Thế giới của người trưởng thành đầy những tâm tư, những nỗi buồn của cuộc sống. Họ im lặng vì cảm thấy nói ra cũng không giải quyết được vấn đề, nên tự mình đối mặt, tự mình xử lí. Giả vờ là mình ổn trước mặt mọi người, làm việc cả ngày từ sáng đến tối mà không hé một chút bản ngã nào ra ngoài. Nhưng trái tim lại tan vỡ, thành từng mảnh nhỏ, bay lượn trong bụi sương, đi sâu vào trong lòng. Không thể nói ra hay thể hiện, cứ giữ trong lòng, ngày qua ngày, chỉ còn là những tiếng thở dài.
10 loại đau khổ mà mỗi người trưởng thành đều phải đối mặt
Loại thứ nhất: Sự mất mát vĩnh viễn của một ai đó trong cuộc sống
Loại thứ hai: Sự già đi của bố mẹ và cuộc sống không còn như xưa
Loại thứ ba: Sự phản bội từ những người mà bạn tin tưởng
Loại thứ tư: Cảm giác cô đơn trong cuộc sống
Loại thứ năm: Khóc mà không thể rơi nước mắt
Loại thứ sáu: Hy vọng tan vỡ
Loại thứ bảy: Nụ cười đầy đau thương
Loại thứ tám: Thiếu nơi nương tựa
Loại thứ chín: Không có nơi để trở về
Loại thứ mười: Nói lời “Tạm biệt”
Chẳng ai dạy chúng ta cách trưởng thành, cách làm người lớn đúng nghĩa. Mọi kinh nghiệm đều được cuộc sống dạy dỗ. Cuộc sống quăng bạn vào gian truân, trắc trở, nhưng để bạn tự mình đứng dậy, không đưa tay kéo lên. Cuộc đời đầy khó khăn, bạn học được cách tự mình trưởng thành, đối diện với mọi khó khăn, dù có ai ở bên cạnh hay không. Đừng than trách cuộc đời. Cuộc đời không công bằng là điều tự nhiên, hãy dùng nó làm động lực để cải thiện bản thân. Nhớ rằng, cuộc đời không công bằng không phải để bạn chấp nhận mà để bạn cố gắng vượt qua.
Tôi hy vọng giữa cuộc đời rộng lớn như vậy, bạn sẽ học được nhiều hơn nữa. Cuộc sống khắt khe, nhưng chúng ta không cần phải làm khó nhau. Quan trọng là dù cuộc sống đối xử với bạn thế nào, bạn vẫn giữ nụ cười, mạnh mẽ bước tiếp.

Khi bạn quen với trưởng thành, bạn nhận ra đó là quy luật tự nhiên của cuộc sống. Thay vì nghĩ tiêu cực, bạn chấp nhận và tiếp tục bước đi. Dù mọi thứ đều chống lại bạn, dù bạn cảm thấy cô đơn. Cô đơn không đáng sợ như người ta nghĩ. Nó giống như bạn đứng dưới tán cây, ngắm ánh nắng xuyên qua tán lá, nhẹ nhàng, bình thản. Nếu bạn có thể trưởng thành cùng ai đó, đó là may mắn. Nhưng nếu bạn chỉ có một mình, đó cũng không đáng sợ.
Tôi có thể nấu ăn, pha cà phê, ca hát, viết, lái xe, làm mọi thứ một mình. Tôi cảm thấy thoải mái, không cần phải cao lớn. Tôi không ghen tị khi nhìn thấy các cặp đôi khác yêu nhau. Một người bạn của tôi từng ép mình phải yêu ai đó vì cô đơn. Nhưng tình yêu đó không kéo dài bởi vì không chân thành. Tôi nghĩ rằng cuộc sống rất rộng lớn, không gì khó khăn hơn việc tìm nơi nương tựa an lòng. Nếu không tìm thấy, tôi cũng có thể tự yêu cuộc đời này.
Cuộc sống đầy dư vị, thử thách là cơ hội để trưởng thành. Nỗi đau dễ gặp nhưng hạnh phúc lại khó tìm.
Phần hai: Tâm hồn chật hẹp
Tôi muốn giữ hình bóng của em trong lòng, không ai được chạm đến. Nhưng lòng người quá chật hẹp, không chỗ cho ai khác.
Sau bao nhiêu sóng gió, lòng người trở nên cứng nhắc, không còn đủ lòng bao dung. Có thể vì cuộc sống khó khăn, không còn chỗ cho thêm ai nữa.
Người ta khóc vì đau khổ, vì tuổi già, vì bất hạnh, trở thành những giọt lệ chua xót. Có khi khóc cũng là một dạng may mắn, nhưng cũng có người không khóc được, lòng đau nhưng không thể rơi nước mắt. Vết thương lòng không thể lành hẳn, mãi ẩn sâu trong tâm hồn.
Thời gian có khả năng làm cho mọi thứ trở nên mờ nhạt, phai phôi đi những vết thương, và giúp con người trưởng thành hơn, biết khi nào nên buông bỏ, khi nào nên quên. Dù có bao nhiêu bi kịch xảy ra, thời gian vẫn trôi đi, để mọi sự chìm vào quên lãng. Mọi việc đều có lý do của nó, dù là thật lòng hay dối trá. Thời gian sẽ phơi bày sự thật, để chúng ta nhận ra đằng sau lời nói dối là gì. Tuy nhiên, điều đó cũng khiến cho lòng người trở nên chật hẹp hơn, khó mở lòng tin vào người khác hơn. Những vết thương từ quá khứ chỉ khiến cho tâm trạng thêm nặng nề. Hy vọng rằng bạn sẽ tìm được phút giây bình yên, hưởng thụ sự nhẹ nhàng của gió, làm cho tâm trạng bạn trở nên thoải mái hơn. Hy vọng rằng khi bạn nhìn hoàng hôn, bạn chỉ cảm nhận sự dịu dàng, khi nhìn mưa rơi, bạn thấy sự tươi mới. Hy vọng rằng bạn sẽ đón nhận ánh sáng của ngày mới, mang lại cho mình sự ấm áp và hứng khởi.
Trong cuộc đời, có vô số người sẽ bước vào và ra đi. Có người sẽ làm thay đổi cuộc sống của bạn, để lại nhiều dấu ấn khó phai. Có người sẽ làm cho thế giới của bạn trở nên ấm áp hơn, mỗi mùa lá đổi mới bạn đều nhớ rõ. Cũng có những người muốn mở rộng thế giới của bạn, kết nối nó với thế giới của họ. Có muôn vàn người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nếu mỗi ngày ta vẫn có cơ hội gặp họ, thì đó thật sự là một điều may mắn. Nhưng nếu không thể gặp lại, họ sẽ chỉ còn lại trong ký ức của chúng ta, thỉnh thoảng lại hiện về và làm ta nhớ nhung. Cuối cùng, chúng ta sẽ không còn là chính mình của ngày hôm qua. Mỗi người sẽ tiến về một tương lai riêng, như những đường thẳng song song không bao giờ chạm nhau. Rồi, chúng ta sẽ biến mất khỏi cuộc đời của nhau...
Sau tất cả, không gặp lại cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu gặp lại và cảm thấy đau lòng, đó mới là vấn đề. Mỗi lần gặp lại, chúng ta sẽ có những cảm xúc khác nhau. Có người khiến ta lưu luyến, có người khiến ta cảm thấy ghét bỏ, có người khiến ta tiếc nuối và nhẹ nhõm.
Khi trưởng thành hơn, chúng ta trải qua nhiều biến cố, có niềm vui, nỗi buồn, hối hận và tức giận. Điều đó khiến chúng ta nhớ lại thời thơ ấu, khi chỉ muốn sống đơn giản như chỉ muốn ăn thịt nạc, ghét ăn rau, xem hoạt hình và không lo lắng về bài tập về nhà. Chúng ta đã từng là những đứa trẻ trong sáng và ngây thơ như vậy. Cuộc sống đã biến chúng ta trưởng thành, trải qua nhiều biến cố, nhìn thấu nhiều lòng người, khiến tâm hồn chúng ta trở nên phức tạp. Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ không còn giữ được vẻ đẹp thuở niên thiếu nữa. Nhưng tôi hy vọng rằng, dù trưởng thành và trải qua biết bao khó khăn, chúng ta vẫn giữ được bản ngã lương thiện của mình, không quên rằng chúng ta từng là những đứa trẻ đầy nhiệt huyết và đáng yêu. Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi, hãy trân trọng cuộc sống này.
Một đời quá dài, chúng ta có ít cơ hội để làm lại;
Một đời quá ngắn, chúng ta có ít khả năng thay đổi lại nhiều.
Cuốn sách này được viết để chia sẻ với một phần thế giới của tôi.

Cảm ơn và chào tạm biệt, hy vọng gặp lại vào một ngày mai nào đó.
Kết luận:
Mỗi người chúng ta tự xây dựng một thế giới riêng, đẹp hay u ám là do chính bạn quyết định. Cuộc sống này có hạnh phúc và cũng có khó khăn, có những lúc vui vẻ hân hoan nhưng cũng có những giọt nước mắt đắng cay. Hy vọng bạn có thể điều chỉnh chúng vì thời khắc này sẽ qua đi, chúng ta sẽ trở về với cuộc sống hàng ngày, không có gì quá đau khổ đến nỗi không thể vượt qua và cũng không có niềm vui nào kéo dài mãi mãi. Hy vọng rằng dù trải qua bao nhiêu khó khăn, bạn sẽ trưởng thành mạnh mẽ, dù thế giới rộng lớn nhưng lòng người vẫn hẹp hòi, hy vọng bạn sẽ tìm được những phút giây bình yên khi đọc cuốn sách này.
Đánh giá chi tiết bởi: Ngọc Thạch - MytourBook
Hình ảnh: Ngọc Thạch