Khi nói đến văn học Nhật Bản đương đại, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến những tên tuổi như: Murakami Haruki, Banana Yoshimoto hay Higashino Keigo. Các tác giả này thường mô tả một Nhật Bản đô thị, ngột ngạt và bối cảnh số phận trôi dạt, thường có sự pha trộn của văn hóa phương Tây.
Muốn tìm về những giá trị cổ xưa của Nhật Bản, ta cần quay trở về với tác phẩm của Kawabata Yasunari, người đã được trao Giải Nobel Văn Học năm 1968. Ông được ca ngợi là người tôn vinh vẻ đẹp hư ảo và hình ảnh u uẩn trong cuộc sống và thiên nhiên.
Kawabata Yasunari đã dành cả cuộc đời để miêu tả vẻ đẹp cổ xưa của Nhật Bản và chịu đựng sự thay đổi và nhục nhã sau Thế Chiến. Ông chọn cách kết thúc cuộc đời mình vào năm 1972 mà không để lại bất kỳ bức thư tuyệt mệnh nào.
Nhà Văn
Kawabata Yasunari bắt đầu sự nghiệp văn từ rất sớm, thậm chí khi còn ở trung học đã có nhiều tác phẩm được ấn hành. Ông nổi tiếng với tác phẩm Xứ Tuyết và những tác phẩm khác như Ngàn Cánh Hạc, Tiếng Rền của Núi, Hồ, Người Đẹp Say Ngủ, Cố Đô, Đẹp và Buồn.
Tác phẩm
Xứ Tuyết, tác phẩm nổi tiếng của Kawabata Yasunari, mất 13 năm để hoàn thành. Nó thể hiện sự tài năng và tâm hồn sâu sắc của tác giả trong một thời kỳ đầy biến động. Truyện kể về hành trình của Shimamura, người khám phá vẻ đẹp của xứ tuyết và gặp gỡ những nhân vật đặc biệt như Geisha Komako và Yoko.
Xứ Tuyết không chỉ là một tác phẩm du ký, mà còn là câu chuyện về sự tìm kiếm cái đẹp và nỗi buồn trong tâm hồn con người. Kawabata Yasunari đã mô tả một cách tinh tế những cảm xúc và tình cảm phức tạp của nhân vật.
Geisha Onsen Matsuei tại Yukiguni no Yado Takahan, Yuzawa, Nhật Bản, là nguồn cảm hứng để tạo ra nhân vật trong truyện. (Nguồn: Wikipedia)
Tại đây, ai lắng nghe kỹ có thể dễ dàng nhận thấy sự tương đồng giữa Rừng Na Uy và Xứ Tuyết. Trên những dòng chữ của Rừng Na Uy, Midori thể hiện vẻ đẹp mạnh mẽ, gợi cảm, giống với Komako. Trong khi đó, Naoko đại diện cho vẻ đẹp mong manh, xa xôi, như Yoko. Cả hai phụ nữ trong Xứ Tuyết đều bị ràng buộc bởi Yukio, một biểu tượng của thời kỳ đổi mới ở Nhật Bản. Komako luôn khao khát tự do, không muốn bị kết nối với Yukio, và cô làm việc vất vả từ sáng đến tối để sống tự lập. Trong khi đó, Yoko đồng ý chăm sóc Yukio mặc cho mọi điều, và sau khi anh ta qua đời, cô trở nên tuyệt vọng và chọn cách kết thúc cuộc sống bằng ngọn lửa.
Shimamura đắm chìm trong tình yêu với Komako nhưng luôn bị ánh sáng xa xôi từ Yoko chiếu rọi. Tình yêu của anh dành cho Yoko ngày càng sâu đậm khi anh cảm nhận được vẻ đẹp mơ hồ, mong manh mà không thể diễn tả của cô, một vẻ đẹp anh tìm kiếm và trăn trở suốt cuộc đời. Mặc dù Komako đầy tận tâm, nhưng mỗi khi rời xa Xứ Tuyết, Shimamura lại cảm thấy cô biến mất khỏi tâm trí anh. Tình yêu của Shimamura dần biến thành sự thất vọng. Komako không hiểu Shimamura có yêu mình thật sự hay không, và anh ta cũng không hiểu vì sao lòng mình lại lạnh lùng như vậy, tại sao anh không thể sống mãnh liệt, trọn vẹn và hi sinh như cô.
Câu chuyện kết thúc bi thảm dưới bầu trời đầy sao với dải Ngân Hà lung linh, khi Shimamura chuẩn bị rời xa Xứ Tuyết mãi mãi và để lại tất cả cảm xúc, một vụ cháy bùng lên gần nhà anh. Yoko, biểu tượng của vẻ đẹp mong manh và lý tưởng, chết trong đám cháy đó và Komako ôm lấy Yoko, nói những lời mơ mộng như người điên. Điều này phản ánh sự yêu mến của tác giả đối với vẻ đẹp xa xôi và huyền bí hơn là những cái đẹp mạnh mẽ và hiện hữu. Ông lo lắng về sự mất mát của văn hóa Nhật Bản truyền thống, và ông cho rằng nếu vẻ đẹp mong manh và xa xôi biến mất, thì những cái đẹp hiện đại và mạnh mẽ cũng không thể phát triển mạnh mẽ.
So sánh với Rừng Na Uy, Murakami Haruki và Yasunari Kawabata đều tin rằng vẻ đẹp mong manh và xa xôi sẽ dần chết đi. Nhưng trong tương lai, Haruki tin rằng vẻ đẹp hiện đại sẽ vẫn tồn tại, khi Toru trong Rừng Na Uy vẫn cố gắng tìm kiếm Midori, trong khi Kawabata tin rằng Komako của ông sẽ mất trí khi Yoko chết và Shimamura sẽ quay trở lại cuộc sống đô thị.
Xứ Tuyết không chỉ là một tác phẩm đẹp mà còn là một tác phẩm buồn, tràn đầy ẩn ý, thể hiện băn khoăn và sự bất lực của tác giả trên hành trình tìm kiếm vẻ đẹp. Cùng với Ngàn Cánh Hạc và Cố Đô, tác phẩm này mang về giải Nobel cho Yasunari Kawabata. Nhưng liệu đó có phải là lời nguyền khiến ông tự vẫn? Chúng ta không thể biết được.