
Đêm buông xuống, gió rít rõ từng cơn, cùng với mưa âm ỉ rì rào trong sương mờ. Sau một ngày bận rộn, khi nhìn ra khỏi cửa sổ đầy những giọt mưa, tôi nhớ về Rừng Na Uy, bản nhạc về cuộc sống, tình yêu và cái chết, qua lối kể của Haruki Murakami. Có lẽ có một sợi dây vô hình nào đó liên kết tôi với cuốn sách, hoặc là tôi đang cảm nhận một sự đồng điệu trong lòng mình, trong đêm mưa u buồn...
Tiếng mưa tan vào gió. Tôi suy ngẫm về cuộc đời, về những người đã đi qua nó, một cách lặng lẽ và không để lại dấu vết. Những ngày qua, mỗi sáng thức dậy là một hành trình mới, mỗi tối nhắm mắt là một điểm dừng trên con đường cuộc sống ngắn ngủi này. Dường như cuộc đời không thể sống nếu không có những khoảnh khắc ẩn chứa những cảm xúc sâu sắc như vậy...
À, cuối cùng, mọi người đều giống nhau. Những kẻ cô đơn đều biết cảm thấy nỗi buồn. Như Watanabe, Naoko, Midori, Reiko hay những ai đang sống trong cô đơn giữa cuộc đời phức tạp này...
Nỗi buồn là gì? Một điều mà nhiều người coi là kinh hoàng. Nhưng liệu nó thực sự đáng sợ như vậy không? Có lẽ không ai biết chắc được. Bởi nỗi buồn của mỗi người đều khác nhau, và mỗi người lại có cách nhìn riêng về nó. Vậy nên, có lẽ nên kết luận rằng nỗi buồn là một phần tự nhiên của cuộc sống. Một phần mà không phải ai cũng muốn trải qua.
Có lẽ, dù muốn hay không, những nhân vật trong Rừng Na Uy đều phải đối mặt với nỗi buồn của họ, mỗi người một cách. Trong cuộc sống phức tạp này, họ trải qua biết bao thử thách, hy vọng và thất vọng, nhưng tất cả đều là sự sống của họ. Có lẽ, họ không chọn cách sống này, mà là do nỗi buồn và cô đơn bên trong họ. Có lẽ vậy...
Khi đọc trang cuối của cuốn sách, tôi nhận ra rằng nỗi buồn đã đến với tôi, như một phần của thế giới sách. Đó là một nỗi buồn đẹp đẽ, từ những ý niệm mơ hồ và xa xăm, không thể diễn tả bằng lời. Nỗi buồn ấy chạm vào trái tim tôi, khiến tôi đầy suy tư và thỉnh thoảng, cảm thấy cô đơn. Tôi tự hỏi liệu những nhân vật trong sách cũng phải chịu đựng nỗi buồn như tôi không?...
Có lẽ bởi họ có tình yêu...
Tình yêu là gì? Một điều kỳ diệu, không phải chỉ là một khái niệm, mà là một trạng thái cảm xúc sâu sắc. Tình yêu là sức mạnh làm sống lại trái tim, làm dịu đi nỗi đau của cuộc sống, và gieo vào những người yêu nhau hy vọng và niềm tin.
Watanabe có yêu Naoko không? Đúng vậy. Tình yêu khiến anh chàng trở nên chân thành. Chân thành trong nhớ thương, trong hy vọng và trong chờ đợi. Còn Naoko thì sao? Liệu cô chỉ đến với Watanabe để lấp đầy khoảng trống sau cái chết của Kizuki? Dẫu đã bắt đầu mối quan hệ với Watanabe, cô vẫn không quên người yêu đã mất và những mất mát trong lòng. Nhưng nếu Watanabe thật lòng yêu Naoko, tại sao anh lại đi ra ngoài với Nagasawa và gặp gỡ các cô gái khác nhiều lần? Liệu tình yêu có cần phải trân trọng không? Liệu tình yêu có cần phải giữ gìn không? Tôi đã hiểu gì về mối quan hệ giữa Watanabe và Naoko không? Dường như không. Cả hai đều cô đơn và khó hiểu như những đám mây trong hoàng hôn. Rừng Na Uy không phải là để hiểu, mà là để đặt câu hỏi.
Vì ta chỉ là một chiếc lá nhỏ bé.
Cuộc đời như một cánh rừng, phải không?
Về sự cô đơn trong tình yêu, tôi muốn nói về Nagasawa. Không biết cách nào để hiểu gã trai phức tạp này. Gã phóng khoáng hay là đa tình? Gã đào hoa hay thất bại trong tình yêu? Gã đã ngủ với rất nhiều cô gái, nhưng có ai khiến gã thật sự rung động không? Mỗi lần gã ngủ với một cô gái, liệu gã có cảm thấy trống rỗng không? Tôi cảm thấy thương hại Hatsumi, người yêu gã thật lòng. Dù biết gã đã ngủ với nhiều người khác, cô vẫn chấp nhận mọi điều. Đó là tình yêu thật sự.
Trở lại với Midori, trở lại với Reiko. Hai người phụ nữ mạnh mẽ nhưng đôi khi lại rất kỳ lạ đối với tôi. Họ đã trải qua tình yêu, dù không phải lúc nào cũng là trọn vẹn. Midori, cô ấy yêu Watanabe, hoặc có lẽ cô ấy đang tìm kiếm một tình yêu chân thành hơn. Cô ấy sống thẳng thắn với suy nghĩ của mình, dù có đôi khi nó đơn giản hoặc mạo muội. Midori chỉ quan trọng điều cô ấy muốn và thích. Còn Reiko, một phụ nữ trên bốn mươi. Sau khi trải qua nhiều biến cố, cô ấy bất ngờ quan tâm đến tình dục và đến gần Watanabe - một người đàn ông trẻ hơn cô tới hai mươi tuổi. Tôi không hiểu lý do vì sao Reiko lại làm như vậy, có lẽ là vì tôi chưa trải nhiều. Tình yêu và tình dục là hai thứ lạ lùng và khó hiểu. Chúng kết hợp với nhau. Con người rạo rực và say đắm trong tình dục, nhưng sau cùng, nó chỉ để lại sự trống rỗng.
Viết những dòng này, tôi nhận ra hầu như nhân vật chính trong Rừng Na Uy đều liên quan đến tình yêu và tình dục. Haruki Murakami đã phơi bày sự thật của con người một cách đơn giản và chân thực nhất. Tôi không biết liệu đó có phải là ý đồ của tác giả hay không, nhưng qua đó, tôi thấy con người bản năng và lý trí, hai điều mà chúng ta không thể hiểu rõ bởi lòng tham và tình cảm bên trong chúng ta.
Sự sống, tình yêu và thậm chí cả cái chết cũng là đề tài cần nói về. Trong Rừng Na Uy, cái chết hiện lên đầy ám ảnh và lạ lùng. Nó không ghê rợn, chỉ là lạ kỳ và bế tắc. Có lẽ họ chọn cái chết vì quá đau khổ, áp lực và mất niềm tin. Cái chết của họ đều giống nhau nhưng nỗi đau của mỗi người khác nhau. Trong một thế giới khác, liệu họ có đau đớn như thế không?
'Cái chết là một phần của cuộc sống, không phải là đối nghịch của nó. Nó tồn tại bên cạnh chúng ta, trong chúng ta, từng phút, từng giây. Ta sống cũng là ta đang chết đi. Mỗi hơi thở vào cũng là một hơi thở ra. Ta không thể tránh khỏi cái chết, vì thế hãy trân trọng sự sống.' Cái chết chỉ tiêu cực nếu ta nhìn nhận nó một cách tiêu cực. Vậy nên, hãy sống trong hiện tại, không để bị cuốn vào quá khứ và lo lắng về tương lai.
Đối với tôi, cái chết không đáng sợ. Hướng tới cái chết cũng là hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nó không tiêu cực nếu ta nhìn nhận nó một cách tích cực. Mong rằng mọi người sẽ không phải chọn cái chết vì đau khổ như những nhân vật trong Rừng Na Uy. Hãy sống trọn vẹn trong hiện tại!
Trong khu rừng cô đơn, có một giai điệu nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự sống, tình yêu và cái chết.
Khi bản nhạc tan, tiếng guitar của Reiko cũng im lặng giữa đêm tối. Tôi quay trở lại hiện thực.
Hãy để những đau khổ này ngủ yên. Vì chúng ta phải tỉnh dậy để trải nghiệm niềm vui...
Với sự kết thúc của Rừng Na Uy, tôi cảm thấy một chút lặng lẽ. Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi, đêm vẫn lặng lẽ. Chúng ta tiếp tục sống với ý nghĩa của cuộc đời...
Theo đó, Rừng Na Uy kết thúc, để lại trong lòng tôi những suy tư sâu xa. Chúng ta tiếp tục bước tiếp trên con đường của cuộc sống...