
Dù chúng ta chỉ mới đọc lướt qua hoặc cố gắng nghiền ngẫm từng từ, chúng ta đều cảm thấy rằng câu chuyện kết thúc với bốn nhân vật chọn cái chết tự tử. Trong đó, cái chết của Hatsumi là điều khiến tôi cảm thấy hối tiếc nhất, cùng với Naoko, Kizuki, và chị gái của Naoko. Mặc dù không được nhắc tới, nhưng tôi nghĩ người thứ năm có lẽ là bạn cùng phòng Quốc xã của Toru.
Tôi đã từng tự hỏi, “Tại sao là Rừng Nauy, chứ không phải là tên của một khu rừng khác?” Điều này khiến tôi liên tưởng đến rừng Aokihagara (rừng tự tử ở Nhật Bản) - nơi những linh hồn bất hạnh giải thoát khỏi gánh nặng và tuyệt vọng, để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn ở thế giới bên kia. Liệu có thể những thanh thiếu niên của Haruki Murakami cũng tìm đến “rừng Nauy” để kết thúc và bắt đầu một cách mới?
Khi thanh thiếu niên không thể vượt qua áp lực của việc trưởng thành
Có một câu: “
Naoko không thể “trưởng thành”. Vấn đề mà cô gặp phải rất phức tạp và khó lường. Cô bị quấn vào sự đau khổ của chính mình và vấn đề tâm sinh lý kỳ lạ. Cô rút lui và sợ hãi trước việc giao tiếp với thế giới bên ngoài. Vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn khi cô không còn kiểm soát được cảm xúc của mình. Tâm bệnh phải được chữa bằng tâm. Nhưng tâm hồn Naoko giữ chặt quá khứ và nỗi đau, khiến cô vướng vào một vòng xoáy tự hủy diệt.
Về Kizuki. Toru rất ngưỡng mộ Kizuki. Đột nhiên, sau một đêm bình thường, Kizuki kết thúc cuộc đời mà không có lý do. Kizuki để lại cho người ở lại không chỉ là sự mất mát mà còn là sự đau đớn, tổn thương và sự trách nhiệm. Kizuki là một chàng trai tốt, thân thiện, được nhiều người yêu mến nhưng vẫn rơi vào tuyệt vọng! Không ai nói ra hoặc nhắc nhở, nhưng trong tâm hồn của Toru và Naoko, luôn tồn tại nỗi sợ hãi và cảm giác tự trách mình về việc Kizuki chết. Toru cảm thấy vô dụng vì không thể giữ chân Kizuki lại. Còn Naoko tin rằng lẽ ra mình mới là người đóng góp vào quyết định của Kizuki. Cái chết bất ngờ đó đã tạo ra “những lý do riêng” cho những người ở lại.
Đối với chị gái Naoko. Cô là người con gái xinh đẹp, thông minh, tài năng, trưởng thành mà Naoko có thể dựa vào. Bất ngờ, cô quyết định tìm đến cái chết để giải thoát cho tâm hồn nặng trĩu với những tổn thương do việc trưởng thành gây ra. Giữa cô và Kizuki là câu chuyện của những cá nhân tưởng chừng đã hoàn thiện và hoàn hảo nhưng chọn cái chết đột ngột, như một chiếc bình pha lê vỡ tan và những mảnh thủy tinh găm vào trái tim những người ở lại. Cái chết của họ là một vết thương không thể lành trong Naoko. Nhưng đối với Toru, dù rất khó khăn để chấp nhận hay quên đi nỗi đau thương, anh vẫn tìm ra con đường để tiếp tục cuộc sống.
“Méo mó” là cách mô tả chính xác nhất cho tâm trạng của Naoko và chị gái Kizuki. Việc trưởng thành dẫn họ vào sự mâu thuẫn, rối ren và dường như chúng ta cũng từng trải qua điều này. Nhưng họ không thể chấp nhận bản thân bị méo mó do sự trưởng thành tạo ra; cuối cùng, họ chọn cái chết để chấm dứt và từ chối bản thân của mình.
Tôi vẫn nhớ hình ảnh của nhân vật Toru trong bộ phim của đạo diễn Trần Anh Hùng. Sau khi Naoko qua đời, Toru bỏ lại tất cả để ra đi. Có một cảnh anh ngồi một mình trên một tảng đá đen, sóng biển vỗ mạnh, bọt nước phát ra, gió biển lạnh buốt đập vào khuôn mặt tái nhợt. Toru lúc ấy cô đơn đến tột cùng, trống rỗng, mệt mỏi và gần như là đang cố gắng sống sót. Lúc này, Toru tỉnh dậy khỏi cơn mê, nhận ra rằng việc sống sót là trách nhiệm của chính mình. Mất mát và đau thương là một phần của việc trưởng thành, vì vậy anh phải chấp nhận để tiến lên phía trước, để tiến đến bên cạnh Midori.
Khi thanh thiếu niên không thể vượt qua vết thương của sự trưởng thành
Hatsumi, một cô gái xinh đẹp với phong cách Á Đông, chung tình và ngây thơ. Cô yêu Nagasawa - một kẻ chơi bời, tự cao và vị kỷ. Biết rằng yêu anh sẽ không có kết quả nhưng cô vẫn như con thiêu thân lao vào, trao anh tình yêu thuần khiết nhất. Mặc dù Nagasawa không đáp lại, cô vẫn hy vọng anh sẽ yêu cô chân thành và có kết cục viên mãn. Nhưng sự thật thì khác, họ chia tay, Nagasawa tiếp tục theo đuổi ước mơ, còn Hatsumi hai năm sau cũng lập gia đình. Nhưng vì tình yêu, vì tổn thương và vì Nagasawa, cô không thể vượt qua và chọn cách tự tử để giải thoát, trả thù Nagasawa. Quan trọng hơn, cô muốn giữ trọn tình yêu dành cho anh. Nagasawa không phải là nguyên nhân duy nhất khiến Hatsumi từ bỏ cuộc sống nhưng vết thương anh gây ra không hề nhỏ. Nỗi đau từ mối tình tan vỡ vẫn đeo bám, trói buộc cô, ngăn cản cô có một cuộc sống yên ổn bên người mới.
Sự biến mất bí ẩn giữa một xã hội đầy biến động
Rừng Nauy phản ánh hiện thực xã hội Nhật Bản những năm 60, khi phong trào sinh viên và Đảng Cộng Sản hoạt động mạnh mẽ. Nhân vật trong Rừng Nauy dường như ngoài vòng biến động này. Nhưng một cái tên đặc biệt đối với tôi là: Quốc xã - Cậu bạn cùng phòng Toru, là điểm sáng trong bức tranh u ám của thanh niên thời đó. Một người thẳng thắn, chính trực, sạch sẽ và gương mẫu. Nhưng rồi anh ta biến mất bí ẩn, để lại chiếc giường trống và sự hụt hẫng trong lòng Toru.
Dù không thể khẳng định Quốc xã có liên quan đến phong trào sinh viên hay không, nhưng tôi cảm thấy có. Từ tính cách, phong cách và tinh thần yêu nước, Quốc xã chắc chắn có điểm chung với những người mang lý tưởng dân tộc đang đấu tranh vì công bằng xã hội. Và không ngẫu nhiên mà Haruki Murakami nhắc tới phong trào sinh viên trong ngôi trường của mình. Có thể, đây là vấn đề chính trị mà Haruki không muốn nhắc đến nhiều. Nhưng sự biến mất của Quốc xã cũng phản ánh sự áp bức và cưỡng chế của Chính phủ thời đó. Tôi không biết so sánh này có quá khiên cưỡng, nhưng tôi muốn nhắc đến phong trào Gwangju (80s, Hàn Quốc). Trong tác phẩm “Ở đâu đó có điện thoại gọi tôi” của Shin Kyung Sook cũng có sự biến mất của các thành viên phong trào sinh viên tại Hàn Quốc.
Những cái chết xuất hiện liên tiếp theo dòng chảy câu chuyện, ban đầu gây sửng sốt, sợ hãi nhưng lại cuốn hút như mắt bão. Chúng tạo nên bức tranh thê lương, ảm đạm, và lạnh lẽo. Đôi lúc, chúng ta cảm thấy như mình cũng ở trong bức tranh đó, bị biến dạng. Không thể không nhận ra rằng, trưởng thành sẽ đến với mọi người. Trưởng thành mang theo sự thay đổi và ép buộc chúng ta thay đổi. Có người chấp nhận nó, có người không (như Naoko, Kizuki, Hatsumi). Giống như cây cối, nếu cố gắng vươn lên sẽ thành cây đại thụ, nếu không sẽ lụi tàn rồi chết.
#MàuXanh
Bài viết này thuộc Mytour - ReadStation