Hạnh phúc đôi khi không phải là điểm đến mà là một hành trình. Mỗi người có cách nhìn về hạnh phúc và cách đạt được nó riêng. Tuy nhiên, với trái tim ấm áp và chân thành, sẽ đến lúc cuộc sống đền đáp cho bạn. Tình yêu là gia vị quan trọng giúp hạnh phúc trở nên hoàn thiện. Nơi có niềm vui, sự thăng hoa và niềm tin, tình yêu sẽ tồn tại... Tình yêu không sợ thời gian hay không gian, không sợ sức ép xã hội hay áp lực từ gia đình...
Tình yêu đẹp là khi hai người gặp nhau đúng lúc, đúng thời điểm để tình yêu nở hoa. Tình yêu có sức mạnh vượt qua mọi khó khăn... Thương là phiên bản nâng cấp của yêu, là cảm xúc cao nhất giữa con người. Có những mối quan hệ xuất phát từ tình thương. Vì thương nhau mà gắn bó, sau đó mới là yêu thương mãnh liệt. Những mối quan hệ đơn giản nhưng bền vững.
Thông qua câu chuyện 'Nắng nhuộm màu hạnh phúc' của tác giả Nhất Chi Mai, chúng ta cùng khám phá giá trị thực sự của tình yêu.
Những ánh nắng nhạt nhòa, chiếu rọi lên cây nhãn già. Cùng với làn gió nhẹ, tia nắng in dấu trên mặt đất, làm rơi xuống những quả nhãn non yếu ớt nhưng vẫn kiên cường sau cơn mưa dữ dội hôm qua.
Bà lão càm ràm từ bên ngoài khi một tay mở cái cánh cổng sắt đã han gỉ, lỗ chỗ vết thời gian, một tay giữ cái gậy, ngoắc cái quai nón đã sờn ố màu nước lòng, mắt hiêng hiếng nhìn bầu trời mờ đục sắc chì không chút thiện cảm. Bà trách thời tiết:
- “Trời đất thật không thương nổi …”
Anh con trai lưng trần rám nắng ngồi bên đám cúc tần sửa cái cần câu quăng để ngày mai lại ra sông Hồng câu cá. Nhà có những mảng tường nham nhở rêu phong càng trở nên ảm đạm khi cái vạt nắng cuối ngày dần lụi tắt.
Bà cụ dường như khó khăn vì thời tiết đang dở dang. Có lẽ cũng do bà không quên sự việc buồn sớm hôm nay, bà chống gậy đi tìm bà bạn trầu cau nối khố từ nhỏ, nửa đường bỗng nhớ ra bạn già đã 'nhập quốc tịch âm giới' từ lúc nào, cái bữa mà trời cũng u ám như hôm nay? Bần thần, bà chống gậy lọc cọc quay trở lại và thấy mình bị bà bạn gần gũi phản bội, bỏ rơi, 'rời đi mà không nói lời nào'... Bà buồn quá nên phải càm ràm. Giờ đây, bà chỉ còn biết ngồi một mình nhai miếng trầu bỏm bẻm nhạt thếch để quên hết mọi điều đau lòng từ mấy hôm trước. Đứa con dâu duy nhất của bà đã ra đi, để lại thằng con trai bé bỏng, ốm yếu như con chim non thiếu mẹ chăm sóc. Bà nghĩ rằng cuộc đời nhiều khi đầy ngán ngẩm như bã trầu, trong khi đứa con trai bước vào. Đôi mắt anh tối sập trên khuôn mặt buồn hiu, lạnh lùng:
- Con vợ mày đâu rồi?
Cụ bà, với đôi mắt lấp lánh ướt át, nhìn về phía con trai. Không nhận được câu trả lời, cụ nghĩ rằng có lẽ do tuổi già của mình đã làm cho cái nhĩ tai không còn nhạy bén như trước. Còn Trọng, con trai cụ, lại đang mải mê suy nghĩ về những cánh hoa dại ngoài lề đường, nơi mỗi chiều chiếc xe Toyota trắng luôn lướt qua vài vòng.
Anh ta thật không chú ý tới những dấu hiệu của sự phản bội xuất hiện ngày càng nhiều trước cửa nhà. Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt anh trở nên đỏ ửng, đôi mắt nhuốm máu. Trọng lao vào trong nhà. Và rồi, 'choang' ... 'choang' ... tấm ảnh cưới vỡ tan, tiếp theo là chiếc gương trang điểm... Những mảnh vỡ sắc nhọn như hàng nghìn lưỡi dao đâm vào lòng anh, gây đau đớn. Hoan khóc thảm thiết giữa âm thanh của sự vỡ vụn và tiếng kêu khóc của cụ bà đau khổ.