
Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác chán chường với việc học chưa? Cảm thấy vui vẻ vì tối nay bị cúp điện và được nghỉ học ở nhà. Nếu câu trả lời là Có, hãy mau chóng đến nhà sách mua cuốn sách “Chiến Binh Cầu Vồng” để đọc nhé. Đọc để nhận ra rằng mình còn nhiều may mắn hơn bạn nghĩ. Đọc để biết ơn vì được hưởng những điều đặc biệt mà tất cả mọi người đều phải có. Đó chính là việc học.
Chiến Binh Cầu Vồng là một câu chuyện thực về tuổi thơ của tác giả Andea Hirata. Cuộc sống trên đảo Belington, Indonesia của những đứa trẻ được mô tả một cách chân thực và sống động hơn bao giờ hết. Giữa cảnh nghèo đói và tương lai u ám, là khát vọng mang giáo dục đến với những đứa trẻ không có điều kiện học của cô Mus và thầy Harfan. Hàng ngày, những đứa trẻ đều phải cạo cả cùi dừa để có thể đến trường. Học không còn chỉ là trách nhiệm mà là sự đam mê và ham muốn tìm hiểu kiến thức. Ngoài ra, cuốn sách còn kể những câu chuyện về tình thầy trò, tình cảm gia đình, và những trải nghiệm đầy màu sắc của tuổi trẻ. Tất cả được miêu tả một cách hóm hỉnh và sâu sắc để tạo ra một cuốn sách hấp dẫn và lôi cuốn hơn bao giờ hết.

Lớp học này có tổng cộng 10 học viên.
Trường Tiểu Học Muhammadiyah là ngôi trường có lịch sử lâu đời nhất trên đảo Belingtong. Trường chỉ có duy nhất 10 học sinh, tất cả đều là những đứa trẻ nghèo đến từ những gia đình làm công mướn hoặc buôn bán nhỏ lẻ.
Có thằng Syahdan, lúc nào cũng ăn những thứ không chừa một miếng nào, nhưng vẫn luôn ốm yếu. Ngồi cạnh thằng đó là A Kiong, với cái đầu to nhưng lớn. Gia đình A Kiong là người Phúc Kiến, tuân theo đạo Khổng. Tuy nhiên, do hoàn cảnh khó khăn nên họ đã cho con đi học tại trường dạy đạo Hồi chính cống. Dù vậy, A Kiong vẫn là một đứa thông minh và học giỏi. Ngồi trước đó là thằng Kucai, mặt mũi sáng láng và đáng yêu. Dù học không được giỏi nhưng Kucai được bầu làm lớp trưởng. Mặc dù là một vị trí lớn nhưng cũng đồng nghĩa với áp lực. Các bạn nhỏ trong lớp thường nghịch ngợm và thường gây rối, nhưng Kucai vẫn cố gắng giữ trọng trách của mình cho đến khi tốt nghiệp.
Ngồi yên trong góc là thằng Trapani. Hoàng tử của lớp. Nó vừa đẹp trai, hiền lành và ít nói. Ước mơ của Trapani là trở thành giáo viên như thầy Harfan và cô Mus.
Trong lớp chỉ có một cô gái duy nhất. Đó là Sahara. Con bé cá tính, có phần cứng đầu và thường xuyên tranh cãi với A Kiong. Tuy nhiên, Sahara luôn tử tế với Harun. Ngày qua ngày, cô luôn lắng nghe câu chuyện của Harun về việc nuôi con mèo tam thể.
Harun là thành viên lớn tuổi nhất trong lớp. Từ nhỏ, anh đã gặp khó khăn với trí tuệ. Tuy đã từng thử nghiệm học ở nhiều nơi, nhưng cuối cùng, anh đã tìm được sự thích nghi tại trường Muhammadiyah. Sự hiện diện của Harun đã cứu trường khỏi nguy cơ đóng cửa.
Nhân vật tiếp theo cũng đầy hài hước, Borek, được biết đến với biệt danh Samson. Borek từng tìm thấy một chai thuốc mọc tóc có hình người đàn ông mặc quần sịp, từ đó, anh đã tập luyện và trở nên cơ bắp. Tuy nhiên, việc làm to ngực bằng hai nửa trái banh tennis của Samson đã khiến cho anh trở thành nạn nhân của thử nghiệm.
Trong một tập thể đa dạng như vậy, hai nhân vật nổi bật là Lingtang và Mahar.
Lingtang là một cậu bé nhỏ nhắn với đôi mắt sáng như sao. Là con trai cả trong gia đình nghèo, Lingtang phải vượt qua nhiều khó khăn để đến trường. Tuy nhiên, niềm đam mê với tri thức đã giúp cậu vượt qua mọi khó khăn.
Lingtang thể hiện tài năng đặc biệt trong các môn khoa học. Những bài toán phức tạp không gì là khó khăn với cậu học trò này, đồng thời trở thành niềm tự hào của trường Muhammadiyah.
Tiếp theo là Mahar, một nhân vật đặc biệt không kém. Với tài năng nghệ thuật và giọng hát lôi cuốn, Mahar khiến cho mọi người phải trầm trồ khen ngợi.
Mahar có khả năng kể chuyện và sáng tạo với một tâm hồn nghệ sĩ bay bổng. Điểm mạnh của Mahar không chỉ trong mỹ thuật mà còn ở việc nghĩ ra những ý tưởng sáng tạo trong lễ hóa trang của trường.
Nếu nói tri thức là ngọn đèn, thì thầy Harfan và cô Mus chính là người đốt sáng nó. Thầy Harfan, với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại sở hữu sức mạnh trong từng bài học và câu chuyện của mình, khiến cho các học trò phải chăm chú lắng nghe.

Cô Mus, giáo viên chủ nhiệm của tụi trẻ, có sự hiểu biết vững chắc về giáo dục và luôn là tấm gương cho học trò về sự kiên cường và nghị lực trong cuộc sống.
Kỷ niệm về lễ hội hóa trang
Lễ hóa trang là một sự kiện khiến học sinh của trường Muhammadiyah luôn háo hức. Đây là dịp để họ thi đấu với các trường khác. Trong khi các trường khác thường đầu tư cho các bộ trang phục đắt tiền, học sinh của trường Muhammadiyah thường mặc đồ thường nhật. Samson mặc trang phục của một người gác đê, Trapani mặc quần áo bảo hộ và đội mũ bảo hiểm, trong khi Lintang thổi còi vì là trọng tài bóng đá và tác giả trở thành trọng tài biên.
Năm nay, thầy Harfan đặt niềm tin vào Mahar, hy vọng rằng ý tưởng của cậu sẽ giúp trường lấy lại danh tiếng. Mahar đã tìm ra ý tưởng cho buổi lễ sau một tuần suy nghĩ.
Đó là điệu nhảy của dân tộc Masai ở châu Phi, nổi bật với sự đơn giản trong trang phục. Điều này giúp giải quyết được vấn đề kinh phí cho thầy Harfan và cô Mus.
Mỗi tối, mọi người quây quần lại để tập luyện cho buổi biểu diễn. Điệu nhảy làm mọi người vui vẻ và phấn khích.
Hạnh phúc là gì? Đó là cảm giác khi tôi hoàn toàn hòa mình vào điệu nhảy và sẽ biểu diễn cùng với bạn bè thân thiết. Có lẽ người yêu của tôi cũng sẽ đến xem.

Cuối cùng, lễ hội hóa trang đã đến. Tác giả và bạn bè đã biến thành những cô bò cái với trang phục đầy màu sắc. Mahar mang vòng cổ làm bằng quả aren, tạo ra một điệu nhảy thú vị và hoang dã.
Tiết mục của trường tiểu học Muhammadiyah bắt đầu với sự xuất hiện của nhựa từ quả aren, khiến cho cảm giác nóng rát lan tỏa khắp cơ thể của các diễn viên. Tiếng trống tabla vọng lên, khiến cho đám trẻ bắt đầu điệu nhảy. Ban đầu họ còn theo đúng kịch bản, nhưng sau đó họ bắt đầu thoát khỏi quy tắc. Động tác của họ ngày càng trở nên điên cuồng, tạo ra một không khí kịch tính cho buổi biểu diễn.
Xin một vé về tuổi thơ.
Đọc tác phẩm của Andrea Hirata khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ từ tuổi thơ. Mong muốn được tham gia các trò chơi như trượt nước như những đứa trẻ trong truyện.
Mùa mưa là lúc các bạn cùng nhau tham gia trò chơi không tên với lá cây pinang hantu. Trò chơi này luôn kết thúc bằng những nụ cười và tiếng cười, tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ.

Tuổi học trò là thời kỳ đầy mơ mộng, là lúc tác giả trải qua cảm giác yêu thương và nhớ nhung một người đặc biệt từ tuổi thơ. Một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên đã tạo ra một kỷ niệm không thể quên.
A Kiong được giao nhiệm vụ đưa thư cho hai bên. Một ngày đẹp trời, hai bạn trẻ hẹn gặp nhau. Tình cảm của họ trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng rồi, một ngày cô gái đột ngột rời đi, để lại trái tim tan nát của Ilkal.
Hãy không bỏ học.
Bệnh hen suyễn của thầy Harfan ngày càng nặng nề. Dù vậy, thầy vẫn không ngừng nỗ lực cho sự nghiệp giáo dục. Thậm chí có những ngày thầy đạp xe hơn 100 cây số để bán hoa và trái cây, kiếm tiền mua sách cho học sinh. Trên đường về, thầy còn ghé thư viện thành phố để mượn tài liệu cho các em tham khảo.
Chúng tôi đã tiễn biệt thầy trong lớp học với nước mắt tuôn trào. Harun là người khóc nhiều nhất, thầy Harfan như cha của anh ấy. Nước mắt của Harun ướt đẫm áo sơ mi.
Sau khi thầy Harfan ra đi, tập đoàn thiếc PN đến đối diện với số phận của trường. Cô Mus không còn nhiều năng lượng như trước. Những suy tư tiêu cực chiếm lĩnh đầu óc cô. Một sau một, các học sinh bắt đầu nghỉ học.
Chủ nghĩa thực dụng lên ngôi. Mấy năm mài ống quần trên ghế nhà trường không bằng mấy ngày ra đường bươn chải với túi quần căng đầy tiền.
Cô Mus không còn thường xuyên đến trường. Cô tập trung ở nhà may vá và đan lát. Một ngày, cô quyết định đến trường và gặp Lingtang đang giảng bài thay cho cô.
Khi thấy Lingtang đang kể cho Sahara, Flo, Trapani và Harun nghe câu chuyện về tổng thống đầu tiên của Indonesia - Soekarno - và sự nỗ lực vì độc lập của quốc gia, người cô run lên.
Nước mắt tuôn trào trên mặt cô Mus khi cô kể câu chuyện để thắp sáng ngọn lửa quyết tâm trong chúng tôi, nhắc nhở rằng dù khó khăn thế nào đi chăng nữa cũng phải tiếp tục học hành.
Sau đó, cô Mus đạp xe đi tìm từng học sinh, thuyết phục họ quay lại trường học. Mỗi địa điểm cô điều ghiền gồm hàng chục cây số, từ đồn điền đến thuyền.
Câu chuyện tiếp theo là cuộc đấu tranh không mệt mỏi của cô Mus để giữ vững quyền tự do giáo dục với tập đoàn thiếc PN.
Cuối cùng, nỗ lực của cô Mus đã được công nhận khi cô và học trò được mời tham gia trò chuyện với lãnh đạo cấp cao PN.
Trong buổi gặp gỡ, cô Mus cầm bản thảo lên nhưng cảm thấy run rẩy. Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là tặng người đứng đầu PN một mẩu phấn cẩn thận gói trong một chiếc khăn tay.
Sau đó, cả đoàn rời đi trong bất lực. Hy vọng tan vỡ.
Ngày hôm sau, mọi người hẹn nhau tới trường để thu gom kỷ niệm. Nhưng điều kì diệu đã xảy ra: những chiếc xe múc đã biến mất, trả lại sự yên bình cho trường.
Cô Mus nâng bảng tên trường từ dưới đất lên. Cô lau sạch tấm bảng bằng chiếc khăn jilbab, cho đến khi chữ trên đó lại sáng bóng.
Sau khi được cô Mus lau chùi, tấm bảng trở nên lung linh dưới ánh sáng mặt trời. Trường của chúng tôi hồi sinh từ cõi chết.
Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, lòng trung thành của học sinh và giáo viên trường Mummadiyah đã được đền đáp. Liệu số phận có phải do chính bản thân mình nắm lấy?
Cất cánh
Ba tháng trước khi tốt nghiệp, Lingtang đột ngột nghỉ học. Mọi người cảm thấy rất bất ngờ vì trước giờ dù có nhiều khó khăn, trắc trở đến đâu Lingtang cũng đến trường. Vậy mà hôm nay lại không thấy bóng dáng của nó. Đến ngày thứ 4, cô Mus nhận được một lá thư tay. Đây là lần đầu tiên cô không cầm được những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Thưa cô,
Cha em mất rồi. Ngày mai em đến trường để chào cô và các bạn.
Học trò của cô,
Lingtang.
Cái chết của người cha cũng chôn vùi luôn giấc mơ của con trai. Trụ cột gia đình từ nay không còn nữa. Nhà vẫn còn mười mấy miệng ăn. Lingtang hầu như không còn sự lựa chọn nào khác. Ngày chia tay, đứa trẻ nào cũng khóc. Lingtang muốn ôm mọi người thật lâu thật lâu thêm chút nữa. Cậu bé với đôi mắt rực sáng, thần đồng toán học và là ngọn hải đăng thắp sáng lên hy vọng và hoài bão của mọi người. Vậy mà giờ đây, phải tận mắt chứng kiến cái cảnh con người ấy tự tay từ bỏ những hoài bão của mình. Không ai không cảm thấy đau lòng.
Sau này lớn lên, hình ảnh ngày hôm ấy cứ day dứt và ám ảnh tác giả mãi. Anh tiếc vì không thể giúp gì được cho người bạn chí thân của mình. Vậy là mười hai năm sau khi tốt nghiệp, cái giấc mơ tiếp tục đi học lại bùng cháy. Anh đi làm và bắt đầu kế hoạch xin học bổng sang châu Âu. Ban ngày kiếm tiền tối về nhà miệt mài trong những trang vở. Vài năm sau, anh chính thức trở thành du học sinh của một trường đại học ở châu Âu. Lời hứa với trường Muhammadiyah, với cô Mus, thầy Harfan và cả với đội chiến binh cầu vồng nay đã được thực hiện.
Kết
Trưởng thành đôi khi phải trả những cái giá rất đắt. Đó là khi bạn nhận ra đời không như là mơ. Bao nhiêu năm vẽ ra nhiều hoài bão dự định nhưng cuối cùng vẫn xoay vòng trong gánh nặng cơm áo gạo tiền. Những lúc như vậy chỉ mong tâm vẫn đủ trong, trí vẫn đủ sáng để tiếp tục kiên trì theo đuổi những mục tiêu. Chỉ có thực học mới giúp bạn tiến bộ và phát triển hơn nữa.
Tác giả: Ngọc Ấn - MyBook