Cùng Chiaki, bạn và tôi trở lại ký ức thơ ấu trong khu căn hộ Cây Dương. Tuổi thơ với những niềm đau, nhìn thế giới đơn giản và ấm áp của tình bạn. Cuốn sách “Mùa Thu Của Cây Dương” không chỉ là kỷ niệm tuổi thơ của cô bé Chiaki sáu tuổi mà còn là những bài học sâu sắc về cuộc sống và cái chết, về những sự thật đau lòng...
Đang cầm cuốn truyện của Kazumi Yumoto, tôi đã mơ mộng về tựa sách “Mùa Thu Của Cây Dương” với bìa vàng tươi như lá dương. Tôi tưởng tượng về những dòng văn nhẹ nhàng, êm đềm, đưa người đọc đến với một mùa thu tràn đầy lá dương. Tôi tin rằng cả tôi và bạn đều có cùng suy nghĩ khi đến với cuốn sách.
Tuy nhiên, từ những trang sách đầu tiên, không có bóng dáng mùa thu Nhật Bản, không có lá vàng nắng rơi mà chỉ là hình ảnh của cái chết. Câu chuyện bắt đầu từ cái chết của bà chủ nhà trọ, nơi mà Chiaki và mẹ từng sống trong thời gian ngắn. Trong đám tang, Chiaki hồi tưởng về kí ức thơ ấu và chúng ta nhận ra rằng đó là dòng hồi tưởng của Chiaki, xen lẫn với những nuối tiếc.
Sau cái chết của bố, Chiaki và mẹ chuyển đến khu căn hộ Cây Dương, làm quen với hàng xóm mới. Bà chủ nhà khó tính, cô Sasaki tự do và bác Nishioka với cuộc sống đầy thách thức. Đối với cô bé sáu tuổi như Chiaki, thích nghi với môi trường mới không dễ dàng, đặc biệt khi xung quanh toàn người khó gần và mẹ quá bận rộn với cuộc sống. Và từ đó, cô bé sống trong lo lắng và sợ hãi.
Nhưng khi ra ngoài, tôi luôn bị ám ảnh bởi cảm giác thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, những lỗ cống há miệng ở khắp nơi. Cả mẹ lẫn tôi, chúng ta đều có thể rơi vào cái hố đen đó, không thể trở về, giống như bố... Tôi không nghĩ ai trong số họ cảm nhận được như tôi, và tôi cảm thấy cô đơn...
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, tuổi thơ của Chiaki lại trở nên sáng sủa, ấm áp hơn khi nhận được sự yêu thương không cần phải bày tỏ bằng lời nói từ bà cụ chủ nhà. Tuổi thơ của Chiaki đan xen với cây dương to lớn trong vườn nhà và với bà cụ chủ nhà đầy ôn nhu mặc dù khó tính. Những kỷ niệm đẹp của Chiaki được tái hiện, từ những lần thưởng bánh Đại Phúc cho đến những bát thuốc đắng cay, từ việc đợi bà đi khám mắt về cho đến những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt. Tôi sẽ không kể hết những kỷ niệm đó ở đây vì tôi muốn bạn cùng Chiaki sống trong những kỷ niệm đẹp đó.
Cuốn truyện mê hoặc trong dòng ký ức của cô bé rồi cuối cùng trở về hiện thực: Chiaki tham dự tang lễ của người đã mang lại cho cô một tuổi thơ đầy đủ: Bà cụ chủ nhà đáng kính. Truyện mở đầu với cái chết nhưng kết thúc lại không có bất kỳ dòng văn nào bi thương, vì tất cả các nhân vật đều hiểu rằng khi ai đó ra đi, họ vẫn sẽ luôn theo dõi từ thế giới bên kia, âm thầm yêu thương và bảo vệ, và chết không có nghĩa là kết thúc.
Mùa thu của cây dương - một cái nhìn khác về sự sống và cái chết
Chiaki mất bố. Nhưng trong tâm trí của một đứa trẻ mới lên sáu, ý nghĩ “bố không còn ở đây” trở nên ám ảnh đến lạ lùng. Cô bé bối rối, không tin vào sự thật, mọi hành động của Chiaki đều khiến cô bé nhớ về bố. Và trong những khoảnh khắc tăm tối nhất, bà cụ chủ nhà đã giúp đỡ Chiaki bằng cách kể chuyện tưởng tượng. Bà cho rằng khi viết thư và gửi đi, người sắp ra đi sẽ là người đưa thư, đưa lá thư của bạn đến những người thân yêu. Cả bạn và tôi đều tưởng rằng cái chết là sự chia ly vĩnh viễn, nhưng Kazumi Yumoto đã mở ra một cái nhìn hoàn toàn mới. Sự sống và cái chết không còn là hai thế giới xa cách khi vẫn có những người đưa thư tồn tại, những thông điệp yêu thương, những tâm sự sâu lắng sẽ vượt qua ranh giới đưa đến tay những người thân yêu ở thế giới bên kia. Chết không phải là sự kết thúc, chỉ là sự chờ đợi cho những người đưa thư thầm lặng.
“Nhiệm vụ của bà là đưa thư”. Nghe bà cụ nói như vậy, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh bà cụ ngồi trên chiếc xe máy màu đỏ, chiếc xe thường được người đưa thư sử dụng.
“Bà làm công việc đưa thư ạ?”
Bà cụ vui vẻ mỉm cười, phù phù phù.
“Ở thế giới bên kia đó.”
“Dạ?”
“Bà sẽ đưa thư sang thế giới bên kia. Khi đến đó, bà sẽ mang theo thư từ của thế giới này.”
…
“Khi tôi nghĩ rằng, tôi vẫn có thể liên lạc với ai đó ở thế giới bên kia, mọi chuyện sẽ khác hẳn. Chỉ cần những lá thư của tôi được chuyển đến đúng nơi.”
“Sẽ thay đổi ạ?”
“Bởi vì những lá thư đó sẽ thực sự đến được nơi đích.”
Mùa thu của những cây dương – những lời nói dối vô hại hay sự hi sinh không lời
Đọc Mùa thu của những cây dương, bạn sẽ gặp phải hai lời nói dối. Đó là lời nói dối của bà cụ chủ nhà khi cho rằng thực sự có những người mang thư sang thế giới bên kia, nói dối Chiaki rằng cô bé nên viết thư gửi bố, bà sẽ là người đưa thư đó đến tay người bố mà cô bé yêu thương. Là lời nói dối của mẹ về cái chết của bố. Mẹ nói với cô bé rằng bố chết vì tai nạn và giấu đi sự thật là bố đã tự chọn lựa kết cục cho bản thân là tự vẫn.
Tôi dự định tiếp tục nói với con rằng anh qua đời vì tai nạn giao thông. Có lẽ giấu kín sự thật rằng bố nó tự tử là điều cần thiết, nhưng tôi nghĩ, với Chiaki, bí mật ấy cần được giữ kín lâu hơn.
Nói dối trẻ con chưa bao giờ là một hành động mà người lớn nên thực hiện. Nhưng để bảo vệ tâm hồn ngây thơ, mong manh và yếu ớt của trẻ, nói dối chúng đồng nghĩa với việc bạn muốn bảo vệ và dành cho chúng những điều tốt đẹp nhất.
Mẹ của Chiaki và bà cụ chủ nhà cũng thế. Những lời nói dối không muốn thốt ra nhưng cũng là những hy sinh im lặng của hai người phụ nữ qua đời. Vì họ hiểu, Chiaki vẫn còn nhỏ bé và yếu đuối trước cái chết của bố. Họ khiến cô bé tin rằng, bố vẫn luôn ở đâu đó, luôn quan sát và che chở cho cô bé, để tuổi thơ của cô bé sẽ là một thời kỳ màu hồng ấm áp.
Trẻ con luôn cần được yêu thương và che chở. Hãy để cho chúng sống với những điều mà chúng xứng đáng, một tuổi thơ đẹp đẽ và đầy yêu thương. Nói dối tùy theo tình huống đôi khi cũng là liệu pháp để chữa lành những tâm hồn đang đau đớn.
Một ngày nào đó, khi tôi thấy Chiaki đã trưởng thành, đã tự mình kiểm soát cuộc sống, tôi sẽ tiết lộ sự thật cho bé. Nhưng liệu tôi có thể kể hết mọi chuyện, về niềm vui và nỗi buồn mà tôi đã trải qua không?
Cho đến khi đó đến, xin anh hãy bảo vệ Chiaki.
Mùa thu của những cây dương – dạy người lớn cách học từ trẻ con
Trong cuộc sống nhiều lo toan, khi bạn gặp khó khăn, bạn mệt mỏi trước những vấn đề liên tục xảy ra như những con quái vật đang nuốt chửng bạn, đẩy bạn xuống đáy vực tuyệt vọng. Lúc đó, đừng ngần ngại, hãy đọc Mùa thu của những cây dương. Kazumi Yumoto sẽ hướng dẫn bạn cách hành xử như trẻ con.
Trẻ con không bận tâm, chúng sống tự do, thanh thản. Chúng dễ cười cũng như dễ khóc, chúng dễ chia sẻ và nhìn nhận mọi thứ trong cuộc sống một cách đơn giản như nó vốn có. Cuộc sống dưới ánh mắt của trẻ thơ sẽ đầy nắng ấm, không có nỗi đau và nước mắt, chỉ còn tình người và sự ấm áp yêu thương. Vì thế, hãy đọc cuốn sách để học cách nhìn nhận cuộc sống của cô bé Chiaki, ngây thơ như một đứa trẻ đôi khi lại là biện pháp cứu cánh giữa cuộc sống đầy khó khăn. Mùa thu của những cây dương - dạy người lớn cách học từ trẻ con.
Khi không có ai, nhà thờ trở nên sợ hãi bố ạ. Anh Osamu nói: “Con người sau khi chết sẽ đi đến vùng đất của các vị thần. Chiaki cũng đến đó. Anh cũng thế.”. Anh ấy nói các vị thần là người chăn cừu, còn con người là những con cừu. Con đã tưởng tượng bố biến thành cừu. Nhưng con không tin điều đó. Con không muốn bố trở thành cừu, thậm chí cả cừu con cũng không muốn nhìn bố.
…
Bố đã đi đâu vậy? Tại sao một ngày nọ bố lại biến mất? Điều gì đã xảy ra? Tại sao bố lại không còn ở đây nữa? Liệu có phải bố đã té ngã xuống hố cống mở và biến mất giống như nhân vật hậu đậu trong truyện tranh không?
Với cách nhìn nhận cuộc sống đơn giản và ngây ngô của một đứa trẻ, Kazumi Yumoto đã khiến độc giả phải cười và nhận ra rằng càng trưởng thành, mọi thứ lại trở nên phức tạp hơn. Chiaki đáng yêu và ngây thơ, với những suy tư hài hước, những lo lắng kỳ lạ, những cảm xúc trước những điều không thể nào đã giúp tuổi thơ của cô bé trở nên đầy đủ hơn rất nhiều. Hãy nhìn cuộc sống như một đứa trẻ, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Không có cuốn sách nào là hoàn hảo
Chúng tôi biết ơn “Mùa thu của cây dương” đã mang lại cho chúng tôi những bài học về cuộc sống, những khoảnh khắc chìm đắm trong những kí ức tuổi thơ đầy mơ mộng, nhưng chúng tôi cũng phải công bằng nhìn nhận rằng, cuốn sách vẫn còn thiếu những phần chưa hoàn chỉnh.
Câu chuyện là một dòng ký ức đôi khi đơn điệu và nhạt nhẽo, thiếu những điểm nhấn, những cung bậc cảm xúc để người đọc có thể sống trong những tâm trạng khác nhau. Chúng tôi cảm thấy thanh thản, yên bình khi đọc cuốn sách, và ít khi trải qua những cảm xúc lạ kỳ.
“Mùa thu của cây dương” trải bày tấm thảm lá vàng trên linh hồn của người đọc. Chúng tôi mơ mộng. Chúng tôi bị rung động. Khi lật giở những trang cuối cùng của sách, chúng tôi ghi lại trong tim những cảm xúc đẹp về một kí ức tuổi thơ cùng Chiaki tại căn hộ Cây Dương.
Tác giả: Ngọc Thu - MyBook