Nhà là nơi khó chịu nhất trên thế giới! Mẹ luôn có lý do để la mắng tôi từ đầu đến chân, từ vẻ ngoài đến cả trang phục. Còn Ba, đã lâu rồi Ba không còn là anh hùng trong lòng tôi nữa. Ba chỉ là một người bình thường thôi. Hừm! Còn anh hai, lúc nào gặp cũng đùa giỡn tôi, lại còn kéo tôi đi ăn mặc dù tôi không muốn.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy khao khát sau mỗi chuyến đi xa là gia đình. Tôi nhớ giường nhỏ của mình, nhớ những bữa cơm Mẹ nấu. Đó là lý do khi mệt mỏi, tôi luôn muốn trở về nhà.
Colorful là cuốn sách về gia đình mà tôi yêu thích nhất. Mỗi khi có cơ hội, tôi luôn giới thiệu cho bạn bè và người thân đọc. Hôm nay, viết bài cảm nhận, tôi đọc lại sách để tìm cảm hứng. Mỗi khi đọc đoạn cha tâm sự với Makoto, tôi không thể ngăn được nước mắt. Có lẽ vì nhân vật chính quá giống tôi! Tôi cũng là một đứa trẻ nội tâm và bình thường. Gia đình tôi cũng không hoàn hảo.
Cậu bé hướng nội
Linh hồn của nhân vật chính đang lạc trôi trên bầu trời khi gặp chàng thiên sứ Purapura mang tin vui đặc biệt: trúng số may mắn. Thượng đế đã cho linh hồn này một cơ hội mới để 'tái thử thách', quay trở lại thế gian và sống lại thời gian 'ở nhà'. Cậu phải tự rút lui khỏi những sai lầm của mình. Khi nhớ ra tội lỗi của bản thân, cậu sẽ được tái sinh.
Kính chào! Mắt cất mở ra, linh hồn đã quay về cơ thể đã từng mất của Kobayashi Makoto. Trước mắt cậu bé, mẹ hiện lên trong nước mắt, ấn tượng. Cha cũng không khỏi xúc động. Cả hai hạnh phúc khôn nguôi khi thấy sự hồi sinh kỳ diệu của Makoto. Anh trai Mitsuru đứng im lặng ở cuối giường, nhìn theo ánh mắt của em trai.
Cuộc sống tại 'trọ' bắt đầu suôn sẻ và ấm cúng. Cả gia đình đều ân cần và quan tâm chăm sóc người thân. Ngày ra viện, mẹ đã thể hiện khả năng nấu nướng bằng bữa cơm thượng hạng để chào đón thành viên nhỏ nhất của gia đình quay trở lại.
Khi trở về phòng ngủ, linh hồn được Purapura kể lại về những ký ức trước khi tự tử của Makoto. Đó là những cảm xúc tồi tệ. Ba sự kiện liên tiếp trong một ngày làm tràn ly giọt nước để đưa ra quyết định tự tử. Makoto chứng kiến mối tình đầu của mình, Hiroka, ôm tay với một người đàn ông trung niên bước vào Khách sạn Tình Yêu. Đồng thời, cậu nhìn thấy hình ảnh của mẹ đi cùng giáo viên dạy nhảy Flamenco ra khỏi Khách sạn. Một người là mối tình đầu, một người là mẹ. Cả hai đều gây ra vết thương sâu sắc trong lòng chàng trai 14 tuổi kia. Về nhà, tin tức nói rằng công ty của cha đang gặp khó khăn. Các giám đốc cấp cao bị bắt vì tội buôn lậu. Makoto lo lắng cho cha mình. Nhưng rồi... Cha về nhà trong tình trạng say xỉn. Ông vui mừng vì thăng chức lên ba cấp. Điều này quá sức chịu đựng cho Makoto.
Vậy là nhiều ấn tượng tốt đẹp về gia đình 'trọ' tan biến. Linh hồn, bây giờ là Makoto, lại trở về thực tại khắc nghiệt. Làm sao một người có thể gặp phải nhiều rủi ro như vậy? Makoto nhìn thấy mình trong gương. Một khuôn mặt trung bình, không gì đặc biệt. Cậu thậm chí còn có hình thể nhỏ hơn tuổi thật của mình. Điều này khiến Makoto luôn cảm thấy tự ti.
Từ ngày đó, Makoto sống khép kín trong thế giới riêng của mình. Cậu tránh gặp gỡ gia đình. Trở lại trường, Makoto cảm thấy cô đơn. Không bạn bè. Không ai hỏi han sau những ngày nghỉ. Makoto vẫn là Makoto, chỉ khác là linh hồn không còn là của Makoto trước đây. Điều này không trốn được sự chú ý của Sano Shoko, bạn cùng lớp và tham gia câu lạc bộ với Makoto. Cô bé nhận ra sự thay đổi này và luôn theo đuổi cậu bé, đặt ra những giả thuyết về lí do tại sao Makoto không còn giống như trước nữa.
Hàng ngày, Makoto dành rất nhiều thời gian để vẽ. Lúc đó, cậu thấy được chính mình, sống trong thế giới của riêng mình. Linh hồn nhận ra rằng mình cũng thích vẽ như Makoto. Sau giờ học, cậu thường ở lại câu lạc bộ Mỹ Thuật để vẽ. Để gặp Hiroka, mối tình đầu của cậu. Hiroka nhỏ tuổi hơn Makoto một chút, học lớp tám. Cô có sức hút tự nhiên đối với cậu. Chỉ cần một lời nói tự nhiên, hoặc một cử chỉ nhỏ nhẹ, đều đủ khiến trái tim Makoto đập nhanh hơn. Từ đó, cậu luôn nhớ về cô bé. Cậu trở thành người bảo vệ cho mọi sai lầm của Hiroka, kể cả khi họ vô tình gặp nhau tại Khách sạn Tình Yêu. Hiroka mang lại cho cuộc đời đen tối của Makoto một chút màu sắc tươi sáng.
Trong quá trình học, Makoto gặp phải nhiều khó khăn trong việc đuổi kịp chương trình học. Hiện tại, thành tích học tập của cậu đang ở mức trung bình. Thầy chủ nhiệm Sawada rất lo lắng cho tình hình học tập của Makoto vì đây là giai đoạn quan trọng trước khi chuyển cấp. Nếu không cải thiện được tình hình học tập, cậu chỉ có thể nộp hồ sơ vào trường công. Tuy nhiên, với Makoto, việc học ở trường nào cũng không còn quan trọng nữa. Cậu quyết định sẽ nộp đơn vào trường dân lập ngay lập tức.
Cuối cùng, ngày quyết định đã đến. Cả gia đình đều gợi ý cho Makoto nộp thêm một nguyện vọng vào trường công để thử sức. Do học phí ở trường tư thục quá cao và cha mẹ của Makoto đang gặp khó khăn về tài chính, việc nộp vào trường công trở nên cần thiết hơn. Makoto khi trở về phòng nghe thấy tiếng Mẹ gọi. Mẹ thực sự lo lắng về tình trạng tinh thần và sức khỏe của Makoto. Kể từ khi ra viện, Makoto luôn thể hiện thái độ lạnh lùng với Mẹ, khiến Mẹ rất buồn và khóc nhiều. Mẹ không hiểu vì sao Makoto lại có ý định tự tử. Mọi bực tức nay bùng phát. Không còn lý do để giữ lại bất cứ điều gì nữa.
''Thầy vẫn dạy nhảy Flamenco tốt chứ?''
Tôi nhìn mẹ và mỉm cười.
Trong khoảnh khắc, biểu hiện trên khuôn mặt mẹ bỗng trở nên cứng nhắc như một lớp sương mới rơi. Mọi chi tiết, từ đôi mắt, má, đến đôi môi, đều trở nên tê liệt, chỉ có đồng tử vẫn phản ánh sự hoảng loạn. Đó là phản ứng tự nhiên khi bị khơi lại một ký ức đau đớn.'
Bờ vai của tôi run lên. Mẹ khóc như thế giới đang sụp đổ. Tôi vội vàng mặc áo khoác và cầm ví tiền. Rồi tôi bước ra khỏi nhà và lên xe buýt, vô tư và mơ hồ. Lúc này, tôi chỉ mong gặp lại Hiroka để được an ủi. Nhưng cuối cùng, Purapura đã chỉ dẫn tôi đến nơi Hiroka đang ở. Cảnh ngày ấy, Hiroka đang ôm tay một người đàn ông trung niên chuẩn bị bước vào Khách sạn Tình Yêu. Mưa rơi. Tôi nắm lấy tay Hiroka và kéo cô chạy khỏi người đàn ông đó. Sau đó, chúng tôi vào quán bánh donut. Lúc này, tôi mới chú ý đến trang phục của Hiroka. Quyến rũ và trưởng thành. Cô ấy bắt đầu kể về công việc thêm của mình, một cách tự mãn. Điều đó giúp cô ấy thỏa mãn cả nhu cầu tinh thần và vật chất. Rồi Hiroka ra đi, để lại tôi với nỗi buồn không tên. Nhưng dù sao, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì quyết định của mình.
Trời mưa càng ngày càng to. Makoto, với thân hình nhỏ bé, bước ra công viên. Dù đang sốt nhưng cậu không muốn về nhà, bởi hình ảnh mẹ khóc đã làm rung động lòng cậu. Vậy là quyết định ở lại công viên đêm nay. Chưa kịp ngủ thì trên đầu rơi xuống một cục gì đó như tạ đập. Makoto bị bọn côn đồ tấn công, lấy đi ví tiền và đôi giày quý của cậu. Trong cơn mê sảng, cậu chỉ nghe thấy tiếng của anh Mitsuru cứu giúp.
Nhà, là nơi mà ta luôn muốn trở về.
Sau đó là những ngày dài Makoto phải trải qua trong viện dưỡng bệnh. Thuốc đã giúp giảm đi cơn đau. Trong những giấc mơ, cậu thấy những hình ảnh và ký ức lạ lùng. Mỗi khi tỉnh dậy, hình ảnh của mẹ và cha luôn hiện hữu, họ chăm sóc cẩn thận cho cậu từng li từng tí.
Vào ngày thứ 5, một khách lạ đến thăm nhà. Điều này khiến mọi người đều ngạc nhiên. Đó là Sano Shoko, 'kẻ thù' của Makoto. Cuối cùng, cô đã hiểu tại sao Makoto đã thay đổi. Shoko luôn tin rằng Makoto đã yêu Hiroka. Khi yêu, con người thay đổi nhiều. Shoko thổ lộ rằng cô sẽ rút lui và không còn coi Makoto như thần tượng nữa. Đối với Shoko, Makoto là biểu tượng của sự thanh cao, là người 'luôn quan sát sâu xa nhất của thế giới'. Makoto đáp lại. Dù cho cậu có là ai đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là một người bình thường. Cậu vẫn giữ những suy nghĩ của một cậu bé 14 tuổi: rụt rè, hướng nội, tự ti về bản thân. Sự thay đổi của Makoto làm Shoko hoảng sợ và cô bỏ chạy. Mẹ đã nghe được mọi thứ từ bên ngoài.
Tối hôm đó là một đêm dài của mẹ. Mẹ viết một lá thư gửi Makoto, nói hết những điều chưa kể. Từ khi còn nhỏ, Makoto đã có năng khiếu về hội họa. Những bức tranh mà cậu vẽ luôn sống động và đẹp hơn. Mẹ rất hạnh phúc và muốn tìm ra tài năng đặc biệt của cậu. Từ đó, mẹ đã học rất nhiều điều mới, từ vẽ tranh đến nhảy Hula, nấu ăn và thậm chí là kịch nữa. Mẹ không ngừng tìm kiếm và khám phá. Cuối cùng, một ngày, mẹ tham gia vào lớp nhảy Flamenco cùng một người bạn. Mẹ tìm thấy niềm vui trong mỗi bước nhảy của mình. Sự sống lại của Makoto đã làm mẹ tỉnh ngộ. Mẹ chia tay với thầy giáo và trở lại cuộc sống bình thường như một bà nội trợ.
'Mẹ mong con hiểu nỗi buồn khi sinh ra không có gì cả. Mẹ cũng muốn con tự hào về bản thân, không chỉ về tài năng, mà còn về nội tâm và khả năng cảm thụ sắc bén của con.'
Mẹ viết một lá thư sâu lắng gửi đến cho con trai. Nhưng có những điều đã mất đi sẽ khó lòng lấy lại được, đó là niềm tin và sự tin tưởng.
Sau kỳ nghỉ dưỡng bệnh, Makoto cảm nhận được sự thay đổi từ bạn bè và từ chính bản thân mình khi trở lại trường học. Mọi người trở nên thân thiện hơn với cậu, thậm chí bạn Satome còn hứa sẽ mua giày mới cho cậu với giá rẻ. Từ đó, Makoto có thêm một người bạn thật sự và cảm thấy vui vẻ khi có thêm người để chia sẻ, cùng nhau phấn đấu và tiến lên.
Kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 đang đến gần. Makoto và Satome phải cố gắng học để thi vào trường công. Mọi người trong gia đình đều bất ngờ và vui mừng trước sự thay đổi của Makoto. Tuy nhiên, họ cũng lo lắng trước quyết định 'nghỉ học nếu không đậu' của cậu.
Một buổi sáng, cha mời Makoto đi câu cá vào cuối tuần, có một nơi rất đẹp để cậu ngồi vẽ. Khi nhắc đến việc vẽ, Makoto lại cảm thấy hứng khởi. Chuyến dã ngoại cuối tuần trở nên rất đáng mong đợi.
Ngày chủ nhật đã đến. Hai cha con cùng nhau đi chơi xa. Trong chuyến đi, cha kể cho Makoto nghe về cuộc sống của mình và những khó khăn đã trải qua. Cha cảm thấy hạnh phúc vì có thể đóng góp vào sự thay đổi của công ty.
Makoto nghe cha kể chuyện và cảm thấy bàng hoàng. Cuộc sống thực tế hoàn toàn khác biệt so với những gì cậu tưởng tượng. Điều này nhắc nhở cậu rằng cuộc sống giống như một củ hành tây, cần phải kiên nhẫn bóc từng lớp vỏ để hiểu rõ hơn mọi sự việc.
Ngày đó, khi hai cha con trở về nhà, Makoto đầy mơ hồ muốn hỏi Cha về nhiều điều.
Hai năm bị tựa như một nỗi đau không tên trong cuộc sống, liệu Cha có oán hận những kẻ đã làm thay đổi cuộc đời Cha như vậy không? Câu trả lời của Cha vẫn là khẳng định. Cha không thể thay đổi quá khứ đau buồn trong hai năm. Nhưng sau đó, có một sự kiện đã làm Cha tỉnh giấc, khiến Cha nhận ra cuộc sống thật không đoán trước được.
“Khi nhìn thấy con hít thở yếu ớt sau khi uống quá nhiều thuốc ngủ, cha như cảm thấy trái tim mình ngừng đập. Mặc kệ điều đó, cha vẫn phải giữ vững trước mặt mẹ con, nhưng trong lòng cha hoàn toàn trống rỗng, như trái tim cha đã rời khỏi người. Cha cuống cuồng gọi xe cấp cứu, nhưng bác sĩ nói rằng không còn hy vọng, con sẽ trở thành người sống như thực vật suốt đời. Tuy vậy, họ vẫn cố gắng cứu con. Dù còn nhỏ tuổi, các y bác sĩ đã cố gắng hết sức để cứu con bằng mọi cách. Nhìn thấy cảnh đó, cha rất cảm động. Và con đã sống lại một cách kỳ diệu để đáp lại tình yêu của mọi người. Đúng lúc đó, cha suy nghĩ rằng, người tốt hay xấu không còn quan trọng nữa…”
Bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn không thể giấu diếm. Tấm lòng rộng lớn của Cha giống như biển cả, nhưng đôi khi con đã nghĩ xấu về Cha, cho rằng Cha ích kỷ và hẹp hòi. Nghĩ về điều này, con lại thấy thương xót cho Makoto. Gia đình muốn những điều tốt đẹp cho Makoto nhưng cuối cùng lại đối mặt với những ký ức khó khăn về gia đình.
Sau những ngày đó, mối quan hệ giữa Makoto và gia đình trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Đi học lúc này trở nên vui vẻ hơn với sự hiện diện của Satome, người bạn thân của Makoto. Sự khao khát được quay về gia đình thật sự đã trở nên mạnh mẽ hơn trong Makoto. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng đó lại là điều cần phải làm. Muốn quay lại với quá khứ, linh hồn phải nhớ lại những ký ức của kiếp trước. 24 giờ là thời gian mà Purapura giao cho Makoto để hoàn thành nhiệm vụ này.
“Hãy mở mắt ra to. Nhìn kỹ xung quanh. Manh mối có ở khắp mọi nơi”
Mắt mở
Thời gian trôi đi như bị ai đó cố ý kéo nhanh. 24 giờ tự nhiên như bay nhanh về phía trước. Dù đã tìm kiếm khắp nhà cửa và trường học, Makoto vẫn không thể nhớ lại những ký ức đã mất của mình. Chiều hôm đó, trời mưa. Cậu đi dọc qua Phòng Thể thao, Phòng làm sạch, Phòng họp, và cuối cùng là Phòng Mỹ thuật. Một cảm giác lạ lùng đã dẫn dắt Makoto đến đây.
Đình! Tiếng sét vang vọng. Một giọng nữ đầy u ám phát ra. Ai đó đang ở trong phòng Mỹ thuật. Đó là Sano Shoko. Sau một thời gian dài, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ khi họ gặp nhau ở nhà Makoto. Shoko sợ tiếng sấm, nên nó chui vào gầm bàn và cố gắng thuyết phục Makoto. Cuối cùng, sau khi nói nhiều, nó cũng đồng ý ra ngoài. Shoko thừa nhận rằng cô đã tôn thờ Makoto một cách vô ý thức. Bởi vì Makoto luôn giữ vững sự bình tĩnh và yên bình trước mọi tình huống, điều mà Shoko muốn trở thành. Do đó, Shoko đã quyết định tham gia câu lạc bộ Mỹ thuật và may mắn là học cùng lớp với Makoto, thần tượng của cô. Nhưng sau kỳ nghỉ dài, khi trở lại trường, Makoto đột nhiên trở nên giống như bao chàng trai khác. Điều này khiến Shoko rất bối rối, cô tìm mọi lí do để giải thích. Nhưng không có câu trả lời nào thỏa đáng. Rồi cô nhận ra rằng, “Kobayashi không thay đổi. Cậu chỉ trở về bản chất của mình thôi”. Makoto ngày hôm nay có thể cảm giác thô lỗ hơn, nhưng lại dễ dàng giao tiếp hơn. Makoto ở thế giới này và thế giới khác là hoàn toàn khác biệt.
“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì bức tranh của Kobayashi vẫn không đổi.”
“Tranh?”
‘Đúng vậy, bức tranh của Kobayashi. Cách sử dụng màu sắc rất độc đáo. Từ cách chạm cọ đến cách hướng ánh mắt vào bức tranh, thật sự Kobayashi vẫn là chính mình.’
Makoto gặp lại Purapura ở nơi họ gặp nhau lần đầu. Cậu cảm thấy hơi lo lắng vì lần này chắc chắn sẽ khác biệt. Sống cuộc sống của người khác có lẽ dễ dàng hơn so với cuộc sống của chính mình. Đảm đương cuộc sống của mình và chịu trách nhiệm với hàng loạt nhiệm vụ và trách nhiệm là điều không dễ dàng.
“’Cậu có thể coi nó như một kỳ nghỉ tại nơi lưu trú.’
‘Ở nơi lưu trú?’
‘Đúng vậy, trải qua một khoảng thời gian dưới thế gian này, cuối cùng cậu cũng sẽ trở lại đây. Cuộc đời của con người chỉ kéo dài vài chục năm là cùng. Hãy yên tâm rằng, chỉ là một kỳ nghỉ tại nơi lưu trú kéo dài một chút thôi.’”
Cuộc sống là vô thường và hữu hạn. Trăm năm trước không có ta, trăm năm sau cũng không khác. Hãy sống hết mình vào từng ngày. Để khi chết không hối tiếc.
Bằng cách sáng tạo, tôi đã thay đổi các biến của nội dung sao cho vẫn giữ nguyên ý nghĩa ban đầu của tác giả.
Với ngôn từ tự nhiên và gần gũi, Emoto Mori đã hoàn thiện nhân vật chính Kobayashi Makoto. Một cậu học sinh lớp 9 đầy nổi loạn. 14 tuổi, trong thời kỳ dậy thì mà mọi người thường cảm thấy bối rối nhẹ nhàng. Tuổi trẻ đầy mơ mộng và những quyết định đôi khi thiếu suy nghĩ.
“Những màu sắc của gia đình Kobayashi dường như đang thay đổi từng chút một trong tâm trí tôi.
Những điều tưởng chừng như đơn giản, màu đen trở thành màu trắng, những sự việc mà tôi nghĩ chỉ có một mặt, lại có vô vàn mảng sắc khác ẩn chứa.
Nếu có màu đen thì cũng phải có màu trắng.
Nếu có màu đỏ thì cũng phải có màu xanh và màu vàng.
Trên thế giới này, có ánh sáng và cũng có bóng tối.
Có những màu sắc tuyệt đẹp, nhưng cũng có những màu sắc khó lòng chịu đựng được.
Tùy thuộc vào góc nhìn của mỗi người mà màu sắc sẽ được hiểu đúng nghĩa.
Tác giả: Ngọc Ấn - MyBook