Khi nhắc đến cái chết, chúng ta thường liên tưởng đến sự đau khổ, mất mát. Nhưng ít ai biết rằng, chỉ khi đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết thì lúc ấy ngọn lửa sống mới bùng cháy mạnh mẽ. “Điểm dừng của cuộc đời” là những suy tư, chia sẻ của tiến sĩ Đặng Hoàng Giang khi nghe và chứng kiến những câu chuyện đau thương, mất mát nhưng cũng đầy tình người.
Mỗi đứa trẻ ra đời, đều được Thượng Đế ban tặng một tấm vé để du hành đến thế gian. Tuy nhiên, chúng ta không biết thời gian ghi trên tấm vé. Có người du hành trong cuộc đời này chỉ vài tháng, vài năm rồi chia tay để bắt đầu một chu trình mới. Có người sẽ ở lại lâu hơn, trải qua bốn giai đoạn: sinh, lão, bệnh, tử và sau đó lại tiếp tục cuộc hành trình mới.
Không khó để thấy những người trẻ tuổi đôi mươi hàng ngày lãng phí thời gian ở quán cà phê, chơi game,... Vào những lúc đó, họ như đang đốt cháy sức khỏe, thời gian và tiền bạc của mình. Đó là bởi vì chúng ta chưa thực sự ý thức được rằng thời gian của chúng ta là vô hình và có hạn. Nếu mọi người đều biết rằng cuộc sống có thể kết thúc bất cứ lúc nào, thậm chí vào những lúc không ngờ tới nhất, liệu chúng ta sẽ tiếp tục làm khổ lẫn nhau không? “Điểm dừng của cuộc đời” là sự kết hợp của ba câu chuyện về những nhân vật khác nhau. Đó là tình cảm mẹ con thiêng liêng, câu chuyện về Hà và Nam. Cũng như hình ảnh của cô gái Liên trẻ trung, đầy nghị lực, truyền cảm hứng sống cho những người mắc căn bệnh ung thư vú như cô. Và còn Vân, với trái tim nhân ái, mong muốn đóng góp cho xã hội trong những giây phút cuối của cuộc đời. Tất cả được mô tả chân thực dưới bút vẽ tinh tế của tác giả Đặng Hoàng Giang.
Cái chết chỉ cách chúng ta một cánh cửa. Đọc để cùng khóc và đau với nỗi đau của mỗi nhân vật. Đọc để những tháng năm tiếp theo của bạn trở thành những ngày sống có ý nghĩa, tận hưởng bình an từ bên trong.
HÀ VÀ NAM
Khi đó, Nam mới 8 tuổi, học lớp Ba, cậu bé có hình dáng mũm mĩm, rất ngoan và dễ thương. Có lẽ một phần được thừa hưởng từ Mẹ, Nam luôn lạc quan, yêu đời và sống tích cực, ngay cả khi phải đối mặt với bệnh tật, cái chết đang rình rập. Một chiều đông, sau một thời gian dài cậu bé cảm thấy đau chân. Mẹ và bà ngoại nghĩ rằng điều này là bình thường với một đứa trẻ lớp ba đang trưởng thành.
Sau một vài tháng dùng thêm canxi và magiê B6, chân con trai vẫn sưng và không giảm. Lo lắng rằng Nam có thể bị viêm khớp, hôm sau, Mẹ cùng con trai đến bệnh viện gần nhà để chụp X-Quang. Trưa hôm đó, kết quả xét nghiệm ra. Nam bị u xương chày. Điều này hoàn toàn ngoài dự tính của gia đình. Hà lo lắng và tuyệt vọng, không biết nương tựa ở đâu trong bóng tối.
Sau đó, Nam bắt đầu điều trị tại bệnh viện Việt Đức. Bệnh tình của cậu bé trở nặng và cơ hội sống sót rất mong manh. Hà đứng trơ trọi ở hành lang bệnh viện, lòng chua xót.
Hóa trị là điều đáng sợ. Nó ảnh hưởng đến tâm lý và sức khỏe của người bệnh. Khác biệt so với các trẻ em khác, Nam chỉ cảm thấy hơi buồn nôn. Ngoài ra, cậu vẫn vui vẻ, ăn uống bình thường và chơi ipad.
“Mẹ ơi, con cảm ơn Mẹ nhé,” thỉnh thoảng cậu bé nói với Mẹ, “con cảm ơn vì con không sao cả, con không cảm thấy mệt.
Tháng Năm, bệnh viện quá tải. Phòng của Nam đến ba bệnh nhân. Tiếng khóc vang lên liên tục. Kim tiêm và thuốc đã trở thành ác mộng của các em nhỏ. Tình trạng sức khỏe của Nam ngày càng không tốt. Bác sĩ đề nghị phải cắt bỏ đôi chân.
Tay và chân là hai bộ phận quan trọng của cơ thể. Khác với việc lấy máu và tiêm thuốc, đây là hai phần tử ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn tại của con người. Trong những khoảnh khắc hoảng loạn đó, Hà đã quyết định lựa chọn chạy trốn từ hiện thực. Cô được giới thiệu đến phòng mạch của một bác sĩ mới tu học ở Mỹ. Ông ta kê toa và vẽ ra một tương lai rạng rỡ khi chân của Nam được chữa lành và có thể vui chơi, chạy nhảy như bình thường. Mặc dù Hà hiểu rõ rằng mọi thứ đã đi quá xa để cứu vãn, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn cách nắm chặt lấy hy vọng mong manh ấy. Bảy triệu đồng tiền thuốc đã được chi. Lúc này, chân của Nam đã sưng gấp đôi. Hà tỉnh táo và nhận ra sự thật. “Lỡ rồi anh ạ,” cô nhớ lại.
Tối hôm qua, Hà viết trên trang Facebook cá nhân của mình, “Phải cố gắng, phải kiên trì đi tiếp cùng con, nhưng thực sự rất đau: đau trong tâm hồn, đau trong tim và nỗi đau này ngày càng lớn lên.”
Vài giờ sau đó, cô viết tiếp, “Chính thức chấp nhận số phận.”
Sau đợt hóa trị thứ 6, Nam phải cắt chân. Tình trạng sức khỏe của cậu bé không cải thiện. Căn bệnh ung thư vẫn di căn và lan rộng đến cơ thể của Nam.
Tháng Mười, bác sĩ cho Nam về nhà. Lúc này, hóa chất chỉ làm tổn thương thêm tim và phổi. Hà giấu nước mắt và rời bệnh viện cùng con trai. Nam vẫn giữ được sự bình tĩnh và vui vẻ khi Hà đưa cậu bé đi chơi công viên với bạn bè. Cậu bé vẫn cười và chơi đùa với niềm vui thường ngày. Hà chỉ biết cảm ơn trời Phật vì con trai vẫn giữ được tinh thần lạc quan.
Tháng Mười Một, Nam nôn mửa sau khi ăn. Hà lại phải đưa con vào bệnh viện.
Nam mong muốn được chữa lành. Không gian yên bình của bệnh viện làm cho cậu cảm thấy an tâm hơn. Mỗi lần truyền dịch chỉ làm cho cậu tin rằng mình đang được chữa bệnh.
Noel năm đó, lại là một mùa lễ trong bệnh viện. Nam thích xem iPad và chơi đùa cùng mọi người. Dù sức khỏe đã suy giảm, nhưng cậu không cảm thấy đau đớn như những bệnh nhân khác. Một ngày nọ, Nam nói với Mẹ rằng muốn về nhà. “Con muốn chơi với em, con nhớ em nhiều lắm.”
Những ngày tiếp theo, tình trạng của Nam trở nên nặng hơn. Ung thư đã lan ra phổi và làm giảm sức khỏe của cậu. Nam phải ngồi trên xe lăn cả ngày lẫn đêm. Thở dốc và yếu đuối. Bình oxy được sử dụng để giúp cậu hô hấp dễ dàng hơn. Ngày sau đó, bình oxy bị tắc. Cậu không thể thở và cảm thấy đau đớn nhưng không thể làm gì. Hà gọi xe cấp cứu đưa Nam trở lại bệnh viện.
Đứng trước nguy cơ của cái chết, khát khao sống của Nam trở nên mạnh mẽ hơn. “Bác sĩ ơi, bác sĩ cứu con đi.” Cậu chỉ muốn sống, chỉ muốn được sống. Điều này có khó không?
Chuyện gì đến sẽ đến. Hà biết điều tốt nhất cho con là được trở về nhà và trải qua những phút giây cuối cùng. Dần dần, Nam mất ý thức nhưng vẫn mong muốn được chữa bệnh. Bác sĩ tiêm cho cậu một mũi thuốc an thần. Hà đẩy xe lăn Nam về nhà. Mọi người từ biệt cậu bé với tấm lòng bình yên và vô tư. Lúc 12 giờ 20 phút trưa, Nam từ giã cuộc sống.
“Nam của Mẹ hãy cố gắng nhé.”
Cậu lại gật đầu.
Khi Hà chuẩn bị rời đi, bất ngờ Nam nói với mẹ, “Mẹ ơi, con tạm biệt mẹ.”
Hà đóng băng, trái tim chị vừa tan vỡ vừa đầy biết ơn.
“Mẹ cũng tạm biệt con, Nam của Mẹ. Mẹ mong con thanh thản…”
Sau khi Nam ra đi, Hà và chồng ly dị. Những ngày tháng sau đó, nỗi nhớ về con trai không nguôi nghỉ. Đã có ý định đi Canada, nhưng rồi chị quyết định ở lại, đối diện với nỗi đau và vượt qua.
Trong những năm tháng khó khăn đó, Hà thường tâm sự với Ánh, một người mẹ cũng từng trải qua mất mát. Ánh, với đôi mắt buồn và vô hồn, từng cố gắng vượt qua nỗi đau, nhưng cuối cùng đã chọn cái chết như một giải thoát.
Đời người giống như dòng sông, đầy những khúc khuỷu và thăng trầm. Sống không phải lúc nào cũng đầy niềm vui, mà cũng có những lúc đau khổ và tuyệt vọng. Thái độ sống sẽ quyết định tất cả. Nếu ta cho rằng mình là nạn nhân của hoàn cảnh, cuộc sống sẽ đưa ta vào những tình huống khó khăn. Còn nếu ta nhìn nhận mọi thứ theo một cách khác, chấp nhận cuộc sống với tất cả những gì nó mang lại, thì dù cuộc đời có đem đến bao nhiêu gian nan, ta vẫn có thể biến chúng thành những trải nghiệm tươi đẹp.
Trong trường hợp này, Hà đã lựa chọn cách sống thứ hai. Cô biết ơn những khoảnh khắc 10 năm chung sống cùng con. Cảm thấy may mắn khi con đã ra đi trước khi tình trạng trở nên tồi tệ hơn. Hai mẹ con đã có những kỷ niệm đẹp và hạnh phúc với nhau. Trong những ngày tại bệnh viện, Hà thường chia sẻ thức ăn với các em bé khác trong phòng. Ý tưởng nấu thêm đồ ăn cho những em bé đó đã khơi mào một nhóm thiện nguyện do Hà khởi xướng. Cô tập trung vào việc giúp đỡ người khác để vượt qua nỗi đau của mình, thay vì chìm đắm trong tuyệt vọng.
Người có mục tiêu trong cuộc sống có thể vượt qua mọi khó khăn (Victor Frankl).
Nhiều cha mẹ hy sinh tất cả để nuôi dưỡng con cái. Nhưng mất mát đột ngột của con cái có thể khiến họ mất đi ý nghĩa của cuộc sống. Nếu họ không tìm thấy lý do để tiếp tục sống, họ có thể rơi vào tình trạng tương tự như Ánh. Vì vậy, tìm kiếm một mục tiêu để sống là cách để vượt qua những khoảnh khắc khó khăn.
LIÊN
Cô gái trẻ ấy tên là Liên, sắp bảo vệ luận án tốt nghiệp. Cô mơ ước về một ngôi nhà hạnh phúc với nhiều đứa trẻ và thú cưng. Từ nhỏ, cô luôn phải đối mặt với sự khinh miệt và ánh nhìn xấu xa từ người khác. Tuổi thơ của Liên gắn liền với bác sĩ và bàn mổ. Trong suốt 6 năm, cô tập lái xe đạp. 'Sống tự lập' luôn là ước mơ của cô, nhưng nước mắt vẫn rơi khi cô giả vờ mạnh mẽ.
Một ngày, Liên phát hiện có biểu hiện lạ trong cơ thể: nhũ hoa chảy máu. Lo lắng, cô đến bệnh viện để kiểm tra và điều trị. Bác sĩ cho biết đó là triệu chứng của viêm và kê toa thuốc. Tuy nhiên, cảm giác linh tính cho cô biết rằng vẫn còn điều gì đó không ổn. Sau Tết, Liên đi bí mật đến bệnh viện một mình.
“Khối u đã lớn đến cỡ quả cam, cần phải nhập viện để phẫu thuật và kiểm tra.”
“Cam sành hay cam Nam Quốc vậy, bác?” Liên hoảng sợ.
“Không phải lo về cam, mày cần phẫu thuật ngay.” Bác sĩ giải thích.
Cảm thấy bối rối và tuyệt vọng, Liên không thể nhìn thấy tương lai rõ ràng nữa. Vẫn còn nhiều kế hoạch và ước mơ phía trước nhưng giờ đây mọi thứ đều trở nên xa vời. Cô từ chối nhập viện ngay và hẹn tái khám với bác sĩ sau 4 tháng.
Sau khi về nhà, Liên không dám chia sẻ nhiều với bạn bè về tình trạng sức khỏe của mình. Cô vẫn chưa chấp nhận thực tế phũ phàng đang đối diện. Thay vào đó, cô tiếp tục xuất hiện trên mạng xã hội với những dòng trạng thái tích cực và vui vẻ.
Sau hai tuần, kết quả sinh thiết đã có. Bác sĩ khuyên Liên phải tiếp tục truyền hóa chất. Lúc này, cô chấp nhận và đối mặt với thực tế. Trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Đợt truyền hóa chất đầu tiên đã làm mất sức lực của Liên. Cô thường xuyên bị nôn mửa và phản ứng với màu đỏ của hóa chất. Trong những ngày chiến đấu với bệnh tật, Liên vẫn cố gắng làm việc đồ án trong phòng trọ của mình. Khi đến giờ ăn, cô nhờ hàng xóm mua cơm giúp vì 'cô không sợ chết, chỉ sợ không tốt nghiệp'.
Sau bao nỗ lực, Liên nhận được bằng cử nhân và cảm thấy hạnh phúc bên gia đình. Tối hôm đó, cô cho phép bản thân khóc thả phanh.
Vào mùa thu năm 2013, Liên rời viện sau 7 tháng chống chọi với ung thư. Cô cảm ơn bản thân đã nỗ lực hết mình. Một cuộc sống mới mở ra trước mắt với đầy đủ cảm xúc.
Noel năm 2014, sau một năm làm việc ở FPT, căn bệnh ung thư lại trở lại. Liên từ chối hóa trị dù biết rằng cái chết đang đe dọa.
Nếu Liên chạy trốn khỏi hóa chất, liệu cô có thêm thời gian sống? Một câu hỏi không ai có đáp án chính xác.
Ba tháng qua là thời gian mà bác sĩ nói Liên vẫn có thể chiến đấu với căn bệnh. Gia đình và đồng nghiệp biết về điều này và đã chăm sóc cô một cách ân cần. Khi Liên được xuất viện, công ty đã sắp xếp ô tô đưa cô về nhà và mọi người gửi tặng cô những món quà ý nghĩa.
Mọi người đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, nhưng Liên không chết. Cô như cây xương rồng cằn cỗi vươn lên trong bảo cát. Sáu tháng ở một mình trong căn phòng trọ nhỏ, Liên dần hồi sinh. Cô có thể tự mình leo qua tường để vào nhà vệ sinh và ngồi sau xe máy để em trai đưa đi thăm công ty. Ba mẹ cô mừng rỡ và lo lắng, tin vào lời chẩn đoán rằng cô sẽ sống thêm ba tháng.
Bông lau sậy đẹp nhất khi đã tàn, lúc đang phai. Có những điều giống như vậy, như mùa thu, pháo hoa, giao thừa, tiếng chuông của chùa... Đẹp là khi chuẩn bị mất, hoặc có thể là vì biết sẽ mất nên mới đẹp (Nguyễn Ngọc Tư)
Liên trở lại cuộc sống hàng ngày với nhiều kế hoạch và dự định. Cô phải sống hết phần 2/3 cuộc đời còn lại. Liên dành thời gian cho gia đình và đi du lịch, thực hiện những gì mình muốn. Hai năm trôi qua nhanh chóng.
Mùa hè, em trai của Liên kết hôn. Cô thắt nơ cho con Mực để làm phù rể. Nhưng nó vẫn nằm yên mặc kệ.
Cuộc sống của Liên dần đến hồi kết. Liên nghiêm túc suy nghĩ và chuẩn bị cho cái chết của mình. Sức khỏe của cô ngày càng suy giảm. Một chủ nhật, Liên về quê nghỉ và bị sốt cao, co giật nhẹ. Gia đình gọi xe cấp cứu đưa cô vào bệnh viện.
Trong suốt hai năm qua, ý định về sự tự vẹn đã nảy nở trong tâm trí của Liên. Cô muốn tạm gác bớt gánh nặng và nghỉ ngơi khi cơ thể quá mệt mỏi. Mẹ Liên đã rơi nước mắt và không chấp nhận ý định của cô. Bác sĩ cũng tránh né khi Liên nói về điều này. Cảm giác cô đơn và bất lực tràn ngập khi cô chuẩn bị cho cuộc kết thúc của mình.
Trong suốt thời gian dài, Liên đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người mắc phải căn bệnh ung thư vú giống như cô. Báo chí liên tục kể về câu chuyện đầy lòng kiên cường của cô gái nhỏ này. Nếu trước đây, cô sống trong sự tự ti và hoài nghi, thì bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Liên đã tìm thấy mục đích sống của mình.
Sống là để nhắc nhở người khác biết ơn sự may mắn của mình và tìm động lực để sống tốt hơn.
Trong mùa hè năm đó, Liên chuyển từ phòng trọ của mình để sống chung với gia đình em trai. Cô từ chối việc điều trị hóa học. Liên tập trung vào cuộc sống nội tâm của mình và dành nhiều thời gian cho thiền định. Ba mẹ cô tin rằng việc Liên phục hồi kỳ diệu hai năm trước một phần là nhờ vào thiền. Thiền giúp cơ thể mở rộng tinh thần và kết nối với vũ trụ, tạo ra năng lượng sinh học giúp cô đối phó với căn bệnh.
Vào tháng Bảy, sức khỏe của Liên trở nên yếu đuối hơn. Tay cô bị tổn thương do việc tiêm thuốc thường xuyên. Mong muốn lớn nhất của Liên hiện tại là được gặp bé Bắp, con đầu lòng của em trai. Thời gian cuối cùng của Liên đang đến gần. Trong cơn co giật và khó thở liên tục, liệu cô có thể gặp bé Bắp được không?
Vào tháng Mười, bé Bắp đã chào đời. Tiếng khóc của bé qua Zalo đã khiến Liên không kìm được nước mắt. Ước mơ của cô được nhìn thấy gương mặt bé cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Con ơi,
Cô không biết sẽ đi được bao xa nữa
Sẽ kiên cường cho đến khi nào đây
Nhưng điều đó không có ý nghĩa gì cả con nhỉ
Một chiếc lá rơi xuống
Một mầm cây bắt đầu nảy mầm
Đây là bài thơ cô viết dành riêng cho Bắp. Cuối cùng, những năm tháng cuối đời của Liên kết thúc trọn vẹn và hạnh phúc. Cô không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa vì bây giờ đã được sống trọn trong vòng tay yêu thương của gia đình và người thân.
VÂN
Vân sinh ra trước Liên 5 tuần. Mùa hè năm 2012, Vân gặp tai nạn xe máy. Hai tay cô bị gãy và sau đó phát hiện cô mắc ung thư xương. Sau khi được phẫu thuật và trải qua 6 đợt hóa trị, Vân ra viện và chuyển đến Kon Tum. Cuộc sống của cô và chồng trở nên bình yên nhưng nghèo khó. Tuy nhiên, năm 2016, căn bệnh của Vân tái phát và lan rộng. Vân trải qua thời gian dài tiếp tục điều trị trước khi được trả về nhà để tiêm morphine và sống qua những ngày cuối cùng.
Năm 2016, Vân bắt đầu nảy sinh ý định hiến tạng, nhưng trước khi quyết định cuối cùng, cô muốn nhận được sự chấp thuận từ gia đình. Tuy nhiên, gia đình của cô không đồng ý với ý tưởng này vì lẽ truyền thống.
Từ năm 2016, Vân đã bắt đầu nảy sinh ý định hiến tạng, nhưng trước khi quyết định cuối cùng, cô muốn nhận được sự chấp thuận từ gia đình. Tuy nhiên, gia đình của cô không đồng ý với ý tưởng này vì lẽ truyền thống.
Từ năm 2016, Vân đã bắt đầu nảy sinh ý định hiến tạng, nhưng trước khi quyết định cuối cùng, cô muốn nhận được sự chấp thuận từ gia đình. Tuy nhiên, gia đình của cô không đồng ý với ý tưởng này vì lẽ truyền thống.
Giác mạc là một lớp màng trong suốt nằm trước mắt. Hiện nay, hàng trăm nghìn người trên thế giới đang chờ đợi được nhận giác mạc để khắc phục tình trạng mù loà. Tuy nhiên, số người hiến tặng giác mạc sau khi qua đời vẫn còn rất ít. Dù vậy, họ vẫn phải đối mặt với rất nhiều định kiến xã hội. Vân cũng khao khát được hiến tặng giác mạc và đã cố gắng thuyết phục gia đình theo cách của riêng mình. Cô nhận được sự hỗ trợ từ tác giả Đặng Hoàng Giang trong quá trình này.
Chỉ trong vòng 15-30 phút, giác mạc có thể được lấy mà không làm thay đổi gì đến khuôn mặt của người chết và không ảnh hưởng đến việc tổ chức tang lễ.
Tuy nhiên, quyết định của gia đình vẫn cứng rắn. Họ vẫn phản đối ý tưởng này mặc dù thời gian của Vân còn rất ít. Ý nguyện cuối đời của cô vẫn chưa được thực hiện.
Cuối tháng tư, chương trình 'Ngày mai tươi sáng' của VTV1 đến thăm Vân để ghi lại cuộc phỏng vấn. Trong buổi phỏng vấn, gia đình của Vân cùng ngồi quây quần. Dù cô đã bị liệt nửa người nhưng vẫn giữ được sự lạc quan và hoạt bát. Mọi người trong gia đình đều ủng hộ quyết định của Vân.
Sau đó, Vân phải đối mặt với cơn đau dai dẳng và mong muốn được nhận cái chết nhân đạo. Tuy nhiên, điều này vẫn không được chấp nhận theo pháp luật Việt Nam.
Những ngày sau đó, cơn đau tiếp tục làm Vân vật lộn. Chồng cô phải điều trị cho cô bằng morphine để giảm đau. Cô mong muốn được nhận cái chết nhân đạo để giải thoát cho bản thân và gia đình, nhưng điều này vẫn không được pháp luật chấp nhận.
Cơ thể của Vân hiện lúc này trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Tiếng gầm, tiếng la hét và tiếng đau đớn phát ra như muốn làm tan nát tâm hồn người nghe. Hoàng vẫn cố gắng mua morphine cho vợ dù số lượng thuốc không đáp ứng đủ nhu cầu của Vân.
Từ khi Vân bị bệnh, tình cảm giữa hai vợ chồng trở nên thắm thiết hơn. Hoàng chăm sóc vợ từng li từng tí. Cuộc sống của Vân dường như đã gần như hoàn toàn mãn nguyện, nhưng điều cô lo lắng nhất vẫn là hai đứa con nhỏ của mình.
Mẹ gửi lời chào từ cuối cùng của mình đến hai con gái. Thời gian không chờ đợi ai, và mẹ đã muốn tâm sự với các con lần cuối cùng...
Bao nhiêu tâm sự mẹ muốn chia sẻ với hai con qua từng câu chữ. Mẹ cố gắng gõ những điều đó lên điện thoại, nhưng cuối cùng vì tình trạng sức khỏe không cho phép, mẹ không thể tiếp tục được nữa.
Một tháng trước khi qua đời, Vân dành sức lực cuối cùng cho việc ghi âm. Lần này cô ghi âm những lời dặn dò cuối cùng cho con. Cô nhắc nhở con về việc không nên sử dụng điện thoại và xem TV quá nhiều, và còn nhiều điều khác nữa.
“Khi mẹ còn đi học, mẹ thấy rất vui khi lên cấp hai đấy”. Cô dặn con phải từ chối bạn trai theo đuổi mình, và nhắc nhở con về sự thay đổi của cơ thể và cách phản ứng khi có kinh nguyệt.
Lời của Vân bị ngắt quãng do phải ngáp để lấy khí vào phổi. Ba mươi phút ghi âm chứa đựng mười tám năm dạy con của cô.
Tháng chín này, mỗi ngày Vân uống 30 mũi morphine và hai bình Oxy. Cô cảm nhận cái chết đang đến gần. Thân thể của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm, và cô cảm thấy cáu bẵng với mọi thứ. Chiều chủ nhật, ngày mùng tám mười, Vân rời bỏ cuộc sống trên giường bệnh. Hoàng đã khóc thảm thiết khi thông báo tin buồn cho tác giả.
Nửa đêm đó, tác giả cùng hai cán bộ từ Ngân hàng đã đến nhà Vân. Giác mạc phải được lấy trong vòng tám tiếng sau khi người hiến trút hơi thở cuối cùng. Ba của Vân đứng chờ đón cả gia đình. 'Cháu mất rồi, chú ạ'.
Vân nằm trên giường, được đắp một cái chăn mỏng. Mắt cô nhắm hơi lại. Hai cán bộ nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ. Phía sau họ là đám đông tò mò quan sát mỗi cử động. Bố Vân kêu lên những tiếng dài và rụt lui như vừa bị đánh. Mẹ Vân đứng đó, nước mắt dâng trào, cô phải dùng tay để che miệng tránh những tiếng khóc.
Mẹ của Vân gục xuống như một cành xoài nằm trên sàn nhà. Ngay cả khi cái chết đã được báo trước một năm, nỗi đau vẫn không nguôi đi.
Dòng người bắt đầu tan rã. Mặt Vân được lau sạch sẽ. Chỉ còn bốn tiếng nữa, thân xác của cô sẽ trở thành tro bụi.
TẬN
Cuốn sách 200 trang gói gọn cả một cuộc đời qua những dòng văn. Những con người với số phận đa dạng, từ mọi tầng lớp xã hội. Họ không giống nhau về nghề nghiệp, xuất thân nhưng đều có chung một đặc điểm: lòng kiên cường vươn lên và chiến thắng số phận. Trong những thử thách, nỗi đau và tuyệt vọng, họ đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, là ngọn lửa hy vọng sưởi ấm cho mọi người xung quanh. Đối với họ, cái chết không phải là điểm dừng mà là sự khởi đầu cho một cuộc sống mới.
Tác giả: Ngọc Ấn - MyBook