Con người thường nói rằng chờ đợi mang lại hạnh phúc, nhưng chỉ khi có đủ tình yêu thương, họ mới có thể chờ đợi mà không tức giận, oán trách. Liệu các loài vật có thể chờ đợi chủ của mình đến bao giờ?
Tôi tình cờ nhận được cuốn sách Hachiko - chú chó trung thành từ một người bạn vào một ngày thu ở Hà Nội, khi những con đường đã bắt đầu rực rỡ mùi hương hoa sữa. Tôi đứng đọc giữa những gốc cây già nua, lật từng trang sách và phát hiện ra điều đặc biệt trong cuốn sách.
Hachiko là một chú chó akita sinh ra gần Odate, cách Tokyo (Nhật Bản) khoảng năm trăm kilomet. Được mang về nhà của giáo sư Eisaburo Ueno tại quận Shibuya khi chỉ mới vài tháng tuổi, nó đã chứng minh sự trung thành của mình từ lần gặp đầu tiên.
Nhân vật đặc biệt này đã làm thay đổi cuộc sống của giáo sư Ueno một cách toàn diện.
Hàng ngày, Hachiko đón giáo sư ra ga Shibuya và đợi ông trở về vào buổi chiều. Sự trung thành của nó đã tạo ra một hiện tượng đặc biệt, khiến người dân thành phố kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Như một điều không thay đổi, lịch trình đó đã ổn định cuộc sống của họ trong gần một năm rưỡi cho đến khi giáo sư qua đời vào năm 1925 do bạo bệnh tai biến mạch máu não khi đang giảng dạy tại Đại học Tokyo.
Cái chết của giáo sư Ueno có lẽ khiến nhiều người buồn bã và tiếc nuối. Tuy nhiên, sự kiện sau đó đã khiến họ quên đi sự ra đi của ông. Hachiko vẫn tiếp tục đến nhà ga mỗi ngày để chờ giáo sư. Dù thời gian trôi qua, Hachiko không bao giờ từ bỏ.
Không lâu sau, mọi người bắt đầu chú ý đến sự chờ đợi vô vọng của Hachiko. Họ bắt đầu quan tâm và chăm sóc nó. Cuối cùng, một bức tượng đã được tạo ra để tưởng nhớ tình cảm của Hachiko, khánh thành vào năm 1934.
Đó là điều mà nhiều người đều tự hỏi khi đọc xong cuốn sách. Câu trả lời có lẽ nằm ở tình yêu thương mà giáo sư đã dành cho Hachiko. Và con chó thông minh ấy hiểu điều đó, nên nó luôn trung thành với người chủ của mình.
Cuộc đời của Hachiko dừng lại khi giáo sư qua đời. Đó là điều mà nhiều người không muốn xảy ra, nhưng không thể tránh khỏi quy luật tự nhiên.
Cuối cùng, chỉ có hình ảnh của người chủ trong tâm trí của Hachiko vẫn còn đọng mãi.Có lẽ đó là cái kết đẹp nhất mà nhà văn Luis Prats dành cho độc giả và cho những nhân vật trong tác phẩm của ông.
Nhiều độc giả nghĩ rằng, cuốn sách của nhà văn được xây dựng trên những tình tiết hư cấu. Nhưng nếu bạn đặt chân đến sân ga Shibuya của Nhật Bản, bạn sẽ hiểu được những giá trị chân thực mà tác phẩm mang lại. Ở đó, vẫn còn bức tượng đá của chú chó trung thành Hachiko, đứng đó chờ đợi chủ nhân mãi mãi.
Cuộc sống của nhân vật đã kết thúc, câu chuyện cũng dừng lại, nhưng những giá trị nhân văn mà tác phẩm mang lại vẫn còn sống mãi với các thế hệ độc giả. Đó là tình yêu thương đối với loài vật, lòng trung thành và sự thủy chung đáng trân trọng. Hachiko đã vượt ra khỏi ranh giới đất nước để trở thành biểu tượng vĩnh cửu cho tình bạn đẹp. Với những bài học quý giá đó, tôi tin rằng...sẽ mãi là một câu chuyện đẹp không chỉ với người dân Nhật Bản mà còn với độc giả ở nhiều quốc gia khác trên toàn thế giới.Nguồn: sachdenroi.com