Thật khó để diễn đạt những cảm xúc khi đọc Người Đua Diều, vì chúng là sự kết hợp của những tình cảm đối lập nhau, nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là tôi đã bị cuốn vào từng trang sách, thức trắng đêm để ngấu nghiến từng câu chữ. Tiếp nhận cuốn sách với tâm trạng của một người tò mò về sự hấp dẫn của nó, không biết nó có gì đặc biệt để được cả thế giới ca ngợi đến vậy. Rồi qua từng trang sách, mỗi cảm xúc trong tôi dâng trào lên, từ sự tò mò, hứng thú, đau đớn, xót xa đến niềm hi vọng. Có những lúc tôi cười với nhân vật, và cũng có những lúc tôi khóc vì những nỗi đau của họ.
Đối với tôi, Afghanistan không chỉ là một cái tên xuất hiện trong tin tức về các cuộc chiến không chấm dứt trên truyền hình vào lúc 7 giờ tối. Trước khi đọc Người Đua Diều, tôi chưa bao giờ biết rằng Afghanistan cũng từng có thời kỳ bình yên, hạnh phúc như thế nào.
Câu chuyện kể về cuộc đời của Amir, từ khi cậu bé đến khi trở thành một người đàn ông trưởng thành, về chiến tranh ở Afghanistan, về những vấn đề nhức nhối như xung đột tôn giáo, phân biệt chủng tộc, lạm dụng trẻ em và nhiều vấn đề khác. Qua lời văn bí ẩn, trôi chảy và chân thực của tác giả Khaled Hosseini, chúng ta được dẫn vào những câu chuyện, niềm vui và nỗi buồn.
Đến bây giờ, tôi vẫn thường tự hỏi, tình cảm giữa Amir và Hassan là gì, liệu đó có phải là tình bạn hay tình anh em? Tôi không biết, nhưng điều chắc chắn là đó là một tình cảm chân thành. Khác biệt duy nhất giữa họ là Hassan luôn biết và không bao giờ thay đổi tình cảm của mình, trong khi Amir chỉ nhận ra tình cảm của mình dành cho Hassan khi đã quá muộn, khi đã mất đi người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Mỗi khi nhớ lại câu nói của Hassan, “Vì cậu, cả ngàn lần vì cậu”, tôi luôn thấy hình ảnh cậu bé với khuôn mặt tròn xinh đẹp và đôi mắt lấp lánh, chạy vụt đi để bảo vệ chiếc diều cho chủ nhân của mình, Amir. Chiếc diều không chỉ đánh dấu bước ngoặt trong cuộc sống yên bình của Amir và Hassan mà còn là cách để Amir chứng minh bản lĩnh với cha mình, và đồng thời làm mất đi nụ cười của Hassan. Amir đã phải trả giá đắt cho sự ích kỷ và lòng tự trọng của mình.
Giữa những người được bú cùng một bầu sữa mẹ, có một tình anh em vững chãi, không gì có thể phá vỡ được. Hassan và tôi đã cùng nhau bước đi trên những bước đầu tiên trên cùng một bãi cỏ, và dưới mái nhà chung, chúng tôi đã nói những lời đầu tiên.
Baba thuộc về tôi.
Amir, người có tên như tôi, là của cậu ấy.
Amir tôn kính cha mình, và Hassan tôn kính Amir.
Thực tế, không chỉ Hassan chịu tổn thương, mà cả Amir cũng phải trải qua một vết thương tâm hồn lớn như vậy. Ngay khi bắt đầu cuộc sống mới, Amir để lại Hassan phía sau. Tôi tin rằng Amir vẫn luôn gặp khó khăn trong việc chấp nhận bản thân hàng ngày. Anh ta vượt qua mọi trở ngại để quay lại con đường mà anh đã cố gắng tránh xa, để chuộc lại những sai lầm và tìm lại Hassan. Sau nhiều năm đau khổ, Hassan vẫn là chính mình, luôn tôn kính Amir một cách tuyệt đối. Tôi cảm thấy tiếc nuối cho Hassan và đau lòng cho cả hai. Vì tôi tin rằng mỗi người trong chúng ta đều có một phần như Amir, một phần tội lỗi bên trong mỗi người.
Trong cuộc sống, mỗi người đều mắc phải lỗi lầm. Quan trọng là biết làm thế nào để hối lỗi và sửa chữa. Amir được may mắn hơn cha mình vì có thời gian để sửa chữa những sai lầm. Trái lại, cha của anh ta phải sống với hối tiếc. Con đường trở về là con đường duy nhất để Amir cứu rỗi cuộc sống của mình khỏi quá khứ đen tối. Dù đó là một con đường nguy hiểm, có thể phải trả giá bằng chính mạng sống, nhưng đó là cách để Amir có thể sống một cuộc sống đầy ý nghĩa.
Khi câu chuyện kết thúc, cánh diều lại xuất hiện, lòng tôi tràn đầy hi vọng và tôi tin rằng mọi thứ đã qua.
Khi kết thúc cuốn sách, trong lòng tôi tràn ngập những cảm xúc hỗn độn, những nỗi đau vẫn còn xoay vòng trong trái tim. Tôi hiểu vì sao Người Đua Diều lại được ca ngợi như vậy, câu chuyện quá cuốn hút, đầy xúc động và mang giá trị nhân văn sâu sắc. Nó không chỉ là một ngọn lửa bùng cháy rồi tan biến, mà nó sẽ tiếp tục cháy mãi trong lòng của mỗi người độc giả, ghi sâu vào tâm trí và trái tim của họ. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đọc lại Người Đua Diều nhiều lần nữa, nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để du hành qua thời gian và không gian để đến Afganistan, đến gần với Amir và Hassan, để chứng kiến những nỗi đau của họ, nhìn thấu lòng của họ. Nhưng tôi chắc chắn sẽ sớm quay lại Người Đua Diều.
Nguồn: sachdenroi.com