“Học tập không chỉ là phương tiện để tiến bộ, kiếm tiền hay làm giàu. Học tập là một hành động cao quý, là sự tôn vinh con người, là niềm vui khi mang sách đến trường và là ánh sáng của văn minh.” Đó chính là định nghĩa đầy ý nghĩa của thầy Harfan, hiệu trưởng của trường Muhammadiyah trong cuốn sách “Chiến Sĩ Màu Cầu Vồng” của tác giả Andrea Hirata. Đúng như cái tên, cuốn sách kể về những câu chuyện thực tế của những con người ở tận đáy xã hội trên hòn đảo giàu có Belitong, Indonesia. Đó chính là 11 chiến sĩ cùng với thầy Harfan và cô Mus đã đấu tranh để bảo vệ quyền được giáo dục tại ngôi trường lâu đời nhất ở Belitong. “Chiến Sĩ Màu Cầu Vồng” là câu chuyện về tình thầy trò, về lòng dũng cảm, và là câu chuyện của những con người biết mơ ước, vượt qua khó khăn của số phận và cuốn sách đã mở ra cho người đọc một cách nhìn mới về giáo dục. Từ đó, tôi đã học được sáu bài học quý giá cho chính mình.
1. Giáo Dục Cần Những Người Như Thầy Harfan và Cô Mus
Thầy Harfan là hiệu trưởng của trường Muhammadiyah. Bằng cách nói của mình, thầy đã khơi gợi lòng ham muốn học hỏi trong các em học sinh và thúc đẩy họ không bao giờ chịu thua trước khó khăn. Thầy đã thuyết phục 10 đứa trẻ rằng cuộc sống vẫn còn mang lại hạnh phúc cho họ ngay cả khi họ đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, miễn là họ biết cho đi nhiều hơn là nhận. Nếu thầy Harfan dành rất nhiều công sức để xây dựng ngôi trường Muhammadiyah, thì cô Mus đã trải qua nhiều gian khổ để dạy học tại đó. Làm giáo viên ở một trường làng nghèo không phải là một công việc dễ dàng, đặc biệt khi mà nó không đem lại thu nhập cao. Nhưng cô Mus và thầy hiệu trưởng Harfan đã hoàn thành sứ mệnh của họ một cách tận tụy và trách nhiệm. Họ dạy mọi môn học. Sau một ngày dạy học căng thẳng, cô Mus còn phải tiếp tục may đồ cho thêm thu nhập cho gia đình vào ban đêm.
Giáo dục luôn cần những người tận tụy và đam mê như vậy. Và tôi biết rằng ở khắp nơi, vẫn có nhiều người đang nỗ lực để nền giáo dục của quốc gia ngày càng phát triển hơn.
Thầy Harfan và cô Mus, mặc dù nghèo khó, đã mang lại cho tôi một tuổi thơ đẹp, một tình bạn tuyệt vời và một tinh thần phong phú, điều mà không có giá trị nào có thể so sánh, thậm chí là những ước mơ cao cả nhất. Có thể tôi đã lầm, nhưng theo quan điểm của tôi, đó chính là hơi thở của giáo dục và tinh thần của một ngôi trường.
2. Tình Bạn Tuổi Học Trò Thật Trong Sáng Và Đẹp Đẽ Biết Bao
Chiến Sĩ Cầu Vồng vừa mang trong mình sự trong sáng của tuổi thơ, vừa hiện diện những trò đùa đầy hồn nhiên. Từ lúc Syahdan giả chết và bị bạn bè ném vào bùn, đến cuộc cãi vã vui nhộn giữa A Kiong và Sahara, cho đến khi tác giả phải lòng cô gái tại cửa hàng khi đi mua phấn cho cô Mus và phải giả vờ thích Kucai để được giao nhiệm vụ này. 11 đứa trẻ, mỗi đứa mang một sắc màu riêng, hòa quyện thành một tập thể đa màu sắc. Họ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để đến trường. Chiến Sĩ Cầu Vồng là hành trình chiến thắng trường PN, mang về hai chiếc cúp ấn tượng cho trường, dùng số tiền thưởng để mua đồ dùng học tập cần thiết và hy vọng giữ vững ngôi trường lâu đời nhất trên đảo Belitong. Tất cả những đứa trẻ đã cho tôi thấy tình bạn trong sáng và đáng yêu của tuổi học trò. Trong cuộc sống, một tình bạn đẹp là nguồn hạnh phúc vô tận. Tình cảm ấy nhẹ nhàng như nắng ban mai.
Điều đáng lạ là dù té ngã, va chạm và lăn lộn nhưng chúng tôi vẫn luôn cười vui và đùa giỡn với nhau - nhờ vào trò chơi không tên đó. Chúng tôi thường xuyên thích thú với trò chơi đó không vì sự thách thức hay tốc độ, mà là vì chúng tôi thích nó - sự thích ngây thơ trong những ngày mưa. Cuộc sống với chúng tôi, dù vất vả và khó khăn, nhưng trong những tháng cuối năm luôn đầy màu sắc và thú vị. Buổi tiệc mùa mưa chính là một lễ hội mà thiên nhiên dành cho những đứa trẻ nghèo Mã Lai như chúng tôi.
3. Muốn Thi Đậu Ư? Hãy Mở Sách Và Học!
Flo và Mahar, mải mê với tổ chức bí mật của họ - Societeit de Limpai. Điểm số của cả hai càng ngày càng giảm nhanh chóng. Vì thế, Mahar nghĩ ra một ý tưởng ngớ ngẩn: tìm vua pháp sư. Nó tin rằng vị pháp sư nửa người nửa ma có thể thay đổi điểm số sáu thành chín, điểm bốn thành tám một cách dễ dàng. Để gặp vua pháp sư, họ phải vượt qua rất nhiều thử thách, đến Đảo Hải Tặc và thậm chí phải đối mặt với tử thần. Cuối cùng, vua pháp sư đã đưa cho Mahar một tờ giấy với nội dung sau:
“Nếu bạn muốn thi đậu
Hãy mở sách ra và học ngay!
Bạn có cảm thấy nhìn thấy bản thân mình trong đó không? Chúng ta thường mải mê giải trí, lơ là với việc học tập. Đến khi kỳ thi đến gần, mọi người đều bắt đầu hốt hoảng, nhưng có bao nhiêu người thực sự đã học bài chưa? Nếu đã học, thì không cần phải lo lắng như vậy. Đêm trước kỳ thi, nhiều người thường chia sẻ những bài viết kiểu như “chia sẻ cây xoài hay đĩa thần để vượt qua kỳ thi” để an ủi bản thân. Nhưng sau đó thì sao? Số phận của bạn dựa vào bản thân bạn, không phụ thuộc vào người khác. Vì vậy, muốn học tốt, đạt điểm cao, không có cách nào khác ngoài việc “mở sách ra và học ngay!”. Nhưng đừng để lại tất cả cho phút cuối trước khi thi đâu!
4. Đừng Trách Thượng Đế
Một hôm trời sấm chớp, mưa như trút nước xuống, nhưng những đứa trẻ vẫn ngồi im không một tiếng động, bởi họ không muốn cô Mus bỏ lỡ bài giảng của mình. Có lúc Lintang phải đi hơn 40 cây số và đối mặt với nguy hiểm trên đường đến trường. Đó là lúc thầy Harfan đạp xe 100 cây số để bán trái cây và dùng tiền để mua sách cho học sinh, và khi cô Mus may đồ suốt cả đêm để chuộc Kucai về, vì cô nghĩ rằng “mất một học trò cũng như mất nửa linh hồn”. Khó khăn liên tục đặt ra thách thức. Nhưng 11 chiến binh và cả thầy Harfan cùng cô Mus không bao giờ than trách, không đổ lỗi cho hoàn cảnh hay bất cứ điều gì khác. Họ chỉ đơn giản cùng nhau vượt qua, vì họ tin rằng ngày mai sẽ tươi sáng hơn. Câu chuyện của họ đã dạy tôi rằng, không nên trách móc hoàn cảnh hay Thượng Đế, không nên tin vào câu “đến giày còn có số”, không nên chấp nhận số phận mà không hành động.
Những người thất bại thường đổ lỗi cho Thượng Đế. Họ cho rằng nếu họ nghèo, đó là do Thượng Đế đã định đoạt. Những ai luôn phải gồng mình lên nhưng sau cùng buông xuôi, chờ đợi bàn tay của số phận. Những người không muốn làm việc cực nhọc thì chấp nhận số phận mà không hành động vì họ tin rằng nó không thể thay đổi. Họ tin rằng mọi thứ đều đã được định trước.
5. Đôi Khi Con Người Không Thể Tránh Khỏi Những Gì Khắc Nghiệt Trong Cuộc Sống
Trong suốt thời gian học, Lintang không bao giờ vắng mặt. Dù trời mưa gió, dù phải làm việc nặng nhọc để nuôi gia đình. Khi cha qua đời, hy vọng của cậu cũng tan biến, chôn vùi dưới đất cùng cha. Câu chuyện của Lintang không hiếm trên thế giới này. Thường ngày chúng ta thấy những câu chuyện về những đứa trẻ nghèo, có ước mơ cao đẹp nhưng không có cơ hội để thực hiện. Điều này không công bằng, nhưng là thực tế mà chúng ta phải chấp nhận.
Ngày hôm nay, Lintang chỉ là một người đàn ông nhỏ bé, làm việc cả ngày lẫn đêm để kiếm sống. Ngày xưa, anh từng là học sinh giỏi, nhưng giờ đây không biết tương lai sẽ ra sao.
6. Cuối cùng, Hãy Sống Như Những “Chiến Binh Cầu Vồng”
Cuộc đời thật khó khăn khi con người phải chịu gánh nặng của cuộc sống. Đôi khi những ước mơ phải chờ đợi, không biết liệu có thực hiện được không. Trong số những người có ước mơ, vẫn có những người thành công. Ví dụ như Kucai, một thằng học trò luôn đứng cuối lớp, giờ đây đã thành công trong sự nghiệp.
Vậy những người còn lại thì sao? Họ vẫn là những chiến binh! Bởi vì họ đã sống hết mình trong những ngày tháng được đến trường. Họ đã vượt qua thách thức và sống với ước mơ của mình.
Rồi tôi nhớ đến lời hứa của mình. Lời hứa viết một cuốn sách về cô Mus để ghi nhận lòng biết ơn của mình. Hai ngày sau, tôi bắt đầu viết cuốn sách và kết thúc với 600 trang...
Chốn Kết
Chiến Binh Cầu Vồng đong đầy những hồi ức tươi đẹp nhưng buồn. Tôi nhận ra không phải ai cũng may mắn được đeo ba lô đến trường mà không phải gánh chịu gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên. Tôi biết rằng hơi thở và tinh thần của sự giáo dục được thầy cô gìn giữ và chăm sóc tại một nơi gọi là trường học. Cuốn sách đã dẫn dắt tôi qua mọi tình cảm và cảm xúc. Vui buồn, rung động, bồi hồi và để lại trong tôi một ấn tượng không thể phai mờ.
Tác Giả: Hồng Dịu - Sách Của Tôi
Hình Ảnh: Hồng Dịu - Sách Của Tôi