Trên blogradio.vn - Tôi từng ước ao rằng mỗi món quà đều dành cho cậu, nhưng cuối cùng, tôi phải từ bỏ. Mỗi lần như vậy là một lần mất đi hy vọng. Tôi không buồn vì sự vụng về của bản thân, chỉ đau đớn vì không thể nắm bắt được cơ hội hạnh phúc.
Thương thầm là như vậy, là cảm giác ấm áp khi nhìn thấy người mình yêu, nhưng lại đau lòng khi biết rằng tình cảm không được đáp lại. Thương thầm là cố gắng che giấu để không làm người khác phiền lòng, là hy vọng mãnh liệt nhưng cũng là nỗi e ngại và hụt hẫng.
Dạo này, Sài Gòn chìm trong mưa, một mùa của sự cô đơn và lạc lõng. Những giọt mưa không ngừng rơi, làm ẩm ướt cả nỗi buồn sâu thẳm trong lòng, cuốn trôi đi lớp mặt nạ che giấu sự buồn bã, chán nản. Tôi không ghét mưa, chỉ ghét bản thân khi không dám đối mặt với những ngày thiếu ánh nắng, như cách tôi luôn trốn tránh và ôm trọn trong lòng một trái tim đầy u buồn.
Ngày xưa, khi Sài Gòn mưa, tôi đã chọn thương một người, và từ đó...
Có những nuối tiếc không thể nói thành lời, là những lá thư chưa kịp viết, những suy tư sâu kín trong lòng cô gái giả vờ lạnh lùng. Tôi luôn cố quên cậu đi, nhưng thực ra, tôi luôn dõi theo từ xa, ngắm nhìn bóng lưng của cậu mỗi khi tan học, luôn âm thầm quan sát cậu, chàng trai đơn giản ấy. Hôm nay, cậu có sao không? Có điều gì làm cậu buồn không? Niềm vui của cậu là gì vào hôm nay? Có vô số điều tôi muốn hỏi, nhưng rồi tôi vẫn chọn im lặng. Tôi chọn giấu kín tình cảm, nhưng không biết rằng đó cũng là lựa chọn để chúng ta mãi mãi lãng quên nhau.
Những tiếc nuối được gói gọn trong những món quà tự làm vụng về, chiếc khăn tay thêu tên lộn xộn, con hạc giấy đã nhăn nheo, từng ngôi sao với những chiếc cánh không đều, chiếc khăn len choàng cổ xù lông vì bị móc quá nhiều lần. Tôi từng nghĩ rằng mỗi món quà đều sẽ đến với cậu, nhưng cuối cùng tôi phải từ bỏ. Mỗi lần như vậy là một lần mất đi hy vọng. Tôi không buồn vì sự vụng về của bản thân, chỉ đau đớn vì không thể nắm bắt được cơ hội hạnh phúc.
Thương thầm có vẻ như thế, là chiếc má đỏ lên khi nhìn thấy ai đó, và rồi mắt đỏ hoe khi nhận ra tình cảm không được đáp lại. Thương thầm là cố gắng che giấu để không làm phiền người khác, là hy vọng một ngày tình cảm ấy nở hoa. Thương thầm là tự nhủ mình can đảm, nhưng rồi lại e dè, hụt hẫng khi đối diện với người khác.
Tôi là như vậy, là hèn nhát nhưng vẫn dám thương thầm và mơ mộng về những điều to lớn, sau đó mỗi ngày tích tụ, giữ một đống tâm tư trong lòng. Tôi luôn cố gắng mang quá nhiều tâm trạng và chạy thật nhanh về phía trước, nhưng cũng tham lam ước từng bước chân có thể chậm lại để giải tỏa muộn phiền trong lòng. Tôi thương cậu, như cách Sài Gòn đổ mưa. Tôi thương cậu, như chiếc ô không thể chung đường khi trời mưa bất chợt. Mưa vẫn rơi, mắt tôi ướt nhòe, khi nhận ra đã đến lúc từ bỏ tình cảm này. Tôi bỏ lỡ cơ hội, không chỉ vào những ngày Sài Gòn đổ mưa.
Hẹn cậu vào một ngày nắng, cái nắng ấm áp, không quá chói chang nhưng đủ để tôi bừng tỉnh. Rồi tôi sẽ từ bỏ ý định chạy về phía cậu, và chọn dừng chân tạm ở một nơi để sắp xếp lại mớ tình cảm trong lòng. Rồi tôi sẽ sống cùng những ngày nắng, chấp nhận và không trốn tránh những ngày mưa. Hẹn gặp cậu trong một ngày không xa, ngày mà dù ai đứng bên cạnh cậu cũng làm tôi mỉm cười hạnh phúc.
Hẹn gặp lại, dù Sài Gòn có đổ mưa hay không!
Hẹn gặp lại, khi tâm trạng được xếp gọn, ngay lập tức!