Trải nghiệm Tác phẩm Sài Gòn tôi yêu qua mắt học sinh lớp 7. Sài Gòn là biểu tượng của sự trẻ trung và sôi động, với vẻ đẹp tự nhiên và khí hậu đặc trưng. Cộng đồng người Sài Gòn thường được biết đến với sự hòa nhã, thẳng thắn và lòng trung thành.
Mytour sẽ cung cấp thông tin giới thiệu về tác phẩm Sài Gòn tôi yêu. Mời bạn đọc cùng tham khảo.
I. Giới thiệu về tác giả Minh Hương
- Minh Hương sinh ra và lớn lên tại Quảng Nam, sau đó đã sống và làm việc lâu dài tại Nam Bộ.
- Nổi tiếng với nhiều tác phẩm văn học miêu tả về Sài Gòn.
II. Tổng quan về tác phẩm Sài Gòn tôi yêu
1. Nguyên bản
Tác phẩm Sài Gòn tôi yêu được viết vào cuối tháng 12 năm 1990 và được xuất bản trong tập sách Nhớ Sài Gòn của NXB Thành phố Hồ Chí Minh.
2. Cách tổ chức
Gồm 3 phần:
- Phần 1: Từ đầu đến “ Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng ”. Những ấn tượng ban đầu về Sài Gòn.
- Phần 2: Tiếp theo đến “ Ngày nay đã leo lên hơn năm triệu ”. Phản ánh về lối sống và tính cách của người Sài Gòn.
- Phần 3: Các nội dung khác. Tình cảm mà tác giả dành cho Sài Gòn.
3. Nội dung chính
Sài Gòn là một thành phố trẻ trung, năng động, với vẻ đẹp tự nhiên và khí hậu đặc trưng. Người Sài Gòn thường được biết đến với phong cách thân thiện, thẳng thắn, và lòng trung thành với các giá trị đạo đức.
4. Nghệ thuật văn học
Sử dụng ngôn ngữ đơn giản, văn phong tự nhiên…
Sài Gòn - Nơi Trái Tim Tôi Hướng Về
Nghe tác phẩm Sài Gòn tôi yêu
Sài Gòn vẫn trẻ mãi. Dù tôi đã bước qua tuổi thanh xuân. So với tuổi đất nước nghìn năm thì thành phố này vẫn còn non trẻ. Sài Gòn luôn trẻ đẹp như một cây xanh đang nảy mầm, luôn thay đổi, luôn phát triển, miễn là những cư dân hiện tại và tương lai biết giữ gìn và phát triển nó bằng tình yêu và trách nhiệm.
Tôi đắm say Sài Gòn... Đắm chìm dưới ánh nắng sớm, một dạng nắng dịu dàng, vào buổi chiều thơm mát, dưới những cơn mưa bất ngờ của mùa nhiệt đới. Tôi yêu thời tiết đầy sắc màu, khi trời âu lo buồn bã, bỗng dưng lại trong trẻo như thủy tinh. Tôi yêu cả cảnh đêm êm đềm với tiếng ồn nhỏ nhẹ. Tôi yêu những con phố nhộn nhịp, xe cộ dày đặc trong những giờ cao điểm. Yêu cả sự yên bình của sáng sớm, với không khí trong lành, tươi mát trên những con đường còn nhiều cây xanh bóng mát. Nếu được phép tăng cường, xin thưa rằng:
Yêu nhau cũng như yêu cả con đường đi
Ghét nhau cũng như ghét cả tông chi họ hàng.
Ở đất này, không phân biệt người Bắc, người Trung, người Nam, người Hoa, người Khơ-me... mà chỉ toàn là người Sài Gòn thôi. Sống lâu, sống lâu tại Sài Gòn, đến mức tôi nghĩ mình sinh ra ở đây và tâm hồn trùng sinh nhận nơi này là quê hương. Sài Gòn luôn mở cánh tay đón chào mọi người từ khắp nơi đất nước đến. Nếu làm việc chăm chỉ, kiên nhẫn, bạn sẽ được đối xử với lòng trắc ẩn như hàng triệu người khác.
Gần năm mươi năm sống gần gũi với người Sài Gòn, tôi đã nhận ra nhiều đặc điểm riêng biệt. Họ nói chuyện tự nhiên, thường là thật thà, không kỳ kèo. Họ ít khi giả dối, tính toán. Người Sài Gòn cũng như đa số dân Lục tỉnh khác, chân thành và thẳng thắn.
Những cô gái thời đó thường để tóc buông thả trên vai, lưng. Đôi khi buộc bím. Đội nón vải trắng, có vành rộng, giống như nón Hướng đạo. Mặc áo bà ba trắng, thường có một túi nhỏ duy nhất gắn trên áo. Quần đen rộng. Mang giày bố trắng (giày vải, giày bata) hoặc dép da. Có người đi guốc vòm trắng, dây da, dạng chiếc xuồng hoặc hình hộp cá mòi. Điều đó khiến hình ảnh họ trở nên mạnh mẽ, tự tin. Đẹp đơn giản nhưng đẹp mắt, tự nhiên. Họ vẫn biết điệu đàng, quý phái, nhưng theo phong cách của Sài Gòn. Vẫn những cử chỉ e thẹn, ngượng ngùng như ánh trăng mới hé lộ, vẫn còn giấu phần nửa sau ánh sáng. Nụ cười của họ thật sự chân thành, tươi tắn và đầy ấm áp.
Khi chào mặt người lớn, những cô gái (trước năm 1945) cúi đầu, gập hai bàn tay lạy và xá. Gặp bạn bè cùng trang lứa thì hơi cúi đầu và mỉm cười. Cười ngậm, cười khẽ, cười tươi, cười hàm răng sáng lấp lánh, tuỳ theo mức độ quen biết. Đặc biệt là ánh mắt lung linh, đôi khi rực rỡ vài tia hóm hỉnh.
Dù cách tiếp xúc với người quen hay khách lạ có vẻ hơi 'cổ xưa' nhưng rõ ràng, dân chủ. Không có tư thế nhúm núp hay giả tạo. Không một chút tự ti, e dè.
Tuy nhiên, trong những thời điểm khó khăn và sôi động nhất của đất nước, các cô gái Sài Gòn, cũng như các chàng trai và mọi người dân Sài Gòn, không ngần ngại, không e dè, dấn thân vào những khó khăn, nguy hiểm và đôi khi hy sinh cả tính mạng, suốt ba chục năm từ năm 1945 đến 1975.
Miền Nam, và Sài Gòn nói riêng, ở góc độ nào đó, cũng là một thành phố hiền hoà. Sài Gòn hiện nay ít chim hơn rất nhiều. Một số nhạn, én bay về để trú đông dưới các mái nhà cao tầng, mái đình, mái chùa. Thỉnh thoảng có vài con quạ, sáo, vài con vành khuyên, sắc ô, áo già... Thậm chí cả họ hàng se sẻ ngày càng ít đi. Trước đây, số lượng chim rất đông, từ cò, vạc, đến các loài chim trống lồng trong Sở thú bay ra làm tổ trên những cây dầu, cây sao cao ngất với những con cu gáy, con quạ, con sáo. Những kẻ không biết trách nhiệm với môi trường sống, không tuân thủ luật pháp bảo vệ thiên nhiên, cùng những kẻ sử dụng súng để săn bắn chim và dơi của thành phố.
Thành phố ngày nay ít chim hơn. Nhưng vẫn có những người. Sài Gòn mở cửa và nhiệt tình chào đón mọi người từ mọi miền đất nước đến đây sinh sống. Ngày nay, dân số đã vượt quá năm triệu.
Đó là lý do tại sao tôi đắm say Sài Gòn và yêu thương những người dân ở đây. Một tình yêu sâu đậm, kiên định. Bao nhiêu tình cảm dành cho nơi này cũng không bao giờ là phí phạm. Tôi mong ước rằng mọi người, đặc biệt là giới trẻ, đều có thể yêu Sài Gòn như tôi đã từng yêu.