Có bao mùa đông đã trôi qua, bao nơi tôi đã từng bước qua, nhưng tất cả vẫn đọng sâu trong ký ức một đời tôi không quên. Đông ơi, liệu em đã về chưa?
Khi những cơn gió lạnh thấm vào từng tia buổi sáng Sài Gòn sôi động, khi người ta chỉ muốn nằm thêm một chút trên giường trong cái lạnh của những ngày gần đây. Bên ngoài, là những tầng sương mù dày đặc như khói đốt đồng ở quê và những cơn mưa phùn rơi lất phất. Liệu mùa đông đã về chưa?
Mùa đông năm nay dường như nhú nhàng hơn những mùa đông trước vì nó đến nhẹ nhàng hay vì trong cuộc sống bận rộn, không ai để ý đến nó nữa. Đông lặng lẽ ghé qua khung cửa sổ và thả những hơi sương lạnh vào phòng, khiến người ta muốn ở lại giường thêm vài phút nữa, thậm chí là vài giờ.
Mọi người nói rằng mùa đông là mùa của cô đơn, vì cái cảm giác đơn độc hiện hữu trong lòng những người xa quê như tôi. Buổi tối trở về nhà, tôi cô đơn lái chiếc xe máy đi dạo quanh thành phố với những suy tư phức tạp không lời giải. Thời gian trôi đi nhanh chóng, tôi nhớ rõ cách đây không lâu còn đang ăn tết ở quê, giờ đây lại chuẩn bị đón một cái tết mới nữa trong cuộc đời.
Có bao nhiêu người yêu mến mùa đông, và cũng có những người vì yêu mà nhớ mãi một đời… Nhiều người nói tôi là người sống mộng mơ vì luôn nhớ mãi những điều đã qua. Thực vậy, tôi thường ngẫm về quá khứ, về những kỷ niệm đẹp của tuổi trẻ đã qua thay vì sống trong hiện tại, để rồi khi mọi thứ trôi qua tôi lại không thể giữ lại và sau đó chỉ trách bản thân mình.
Mùa Đông Đó, Thời Kỳ Của Tuổi Trẻ, Sài Gòn Đã Rời Xa - MyBook
Đêm nay, cơn gió lạnh lại thổi vào phòng tôi, nhẹ nhàng lướt qua cửa và mang theo mùi ký ức dày đặc làm lòng tôi xao xuyến tìm về. Một cảm xúc khó tả tràn về, tiếc nuối qua những năm tháng đã qua, cho những yêu thương đã trôi qua… Thôi thì không cách nào khác, tôi sẽ gói lại và cất giữ những kỷ niệm đẹp ấy vào một góc ký ức, để trân trọng những gì hiện tại đang có.
Biết bao mùa đông đã qua, nhưng mùa đông ấy sẽ luôn sống mãi trong ký ức của tôi…