Là một fangirl từ năm 2002 của Westlife và đã bỏ lỡ cơ hội tham dự buổi diễn vào năm 2011 tại Mỹ Đình, lần này, tôi quyết tâm mua vé để tham dự buổi hòa nhạc ở Sài Gòn để được gặp gỡ các thần tượng của mình.
Đã hơn 24 giờ kể từ khi buổi diễn thứ hai kết thúc, chuyến bay về Hà Nội cũng đã hạ cánh từ lâu nhưng tôi vẫn cảm thấy hồi hộp trong lòng. Có cảm giác như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể quay về được tối hôm đó, khi sân vận động rộn ràng với tiếng hoan hô khi 4 chàng trai bước ra sân khấu, mở màn bằng giai điệu cuốn hút của Starlight dưới màn pháo hoa và hiệu ứng âm thanh, ánh sáng tuyệt vời.
Đây chắc chắn là một trong những đêm tuyệt vời nhất của cuộc đời tôi - một nhân viên văn phòng 29 tuổi đã dành cả thanh xuân yêu Westlife
Tiếp theo là một loạt các bản hit kinh điển mà tôi đã thuộc lòng hơn chục năm qua. Từ Swear it again, My love, I lay my love on you, Season in the sun cho đến Uptown girl, If I let you go hay Nothing’s gonna change my love for you. Tiếng hò của khán giả đôi khi còn vang lên hơn cả 4 chàng trai nhưng không có gì quan trọng, điều đó chỉ là cách để chúng ta nhận ra tình yêu của các fan Việt dành cho Westlife là vô hạn.
Chờ đợi 12 năm để quay trở lại tuổi thanh xuân
Tôi biết đến Westlife từ khi mới 8 tuổi. Khi đó, tôi chỉ biết về nhóm nhạc qua các giai điệu hấp dẫn trên đài phát thanh, dù chỉ hiểu được vài từ của ngôn ngữ xa lạ này. Dần dần lớn lên, tôi học tiếng Anh tốt hơn nhờ Westlife, biết nhiều hơn về “cuộc sống phương Tây” cũng là nhờ Westlife.
Năm 2011, khi nghe tin Westlife sẽ đến Việt Nam, tôi vô cùng vui mừng, nhưng cuối cùng lại phải tiếc nuối khi bỏ lỡ buổi biểu diễn của 4 chàng trai. 1 năm sau đó, tin nhóm tan rã khiến tôi rất đau lòng. Kỉ niệm cuối cùng chỉ là những file nhạc MP3 từ các đĩa CD, các trang chia sẻ nhạc trên mạng và những người bạn có chung niềm đam mê. Đến năm 2018, 4 chàng trai tái xuất, làm cho cô gái tuổi teen trong tôi phấn khích trở lại và tiếp tục hy vọng được nhìn thấy thần tượng một lần nữa.
Ước mơ đó cuối cùng đã thành hiện thực sau 12 năm chờ đợi. Được đứng ngay sát sân khấu, tôi cảm thấy như chỉ cần vươn tay ra là đã có thể chạm được đến 4 chàng trai.
Trong suốt 2 tiếng đồng hồ, tôi không nhớ có lúc nào mắt không mờ đi vì xúc động. Ai cũng không thể nghĩ rằng cô nhân viên văn phòng 29 tuổi lại có thể khóc nức nở giữa biển người, giống như một cô bé mới lớn
Ngồi trên taxi từ Nội Bài về nhà, tai nghe vẫn phát ra những giai điệu quen thuộc suốt 20 năm qua, tôi lại nhớ về những cảm xúc khó diễn tả. Tôi chắc chắn rằng còn rất nhiều người hâm mộ Việt giống tôi, họ cũng không thể đủ với chỉ 2 tiếng biểu diễn và luôn mong ngóng một ngày nào đó được gặp lại Shane, Nicky, Kian và Mark, nghe những bài hát mới và một lần nữa tan chảy trong không khí hân hoan đầy ý nghĩa.