Thực tế, đó là một quyết định khôn ngoan và sáng suốt của Tôn Quyền. Khi chiến thắng Thục Hán, Đông Ngô phải đối mặt với nhiều nguy cơ và mối nguy hiểm.
Năm 221, Lưu Bị tấn công Đông Ngô. Nhưng chỉ một năm sau đó, trận chiến này đã kết thúc với thất bại nặng nề của Thục Hán tại Di Lăng.
Mặc dù đã chiến thắng, Tôn Quyền không sử dụng cơ hội để thôn tính Thục Hán mà thay vào đó, ông lựa chọn làm hòa.
Có ý kiến cho rằng, trong thời đại Tam Quốc, một vị quân chủ như Tôn Quyền có thể đã có ý định thôn tính lãnh thổ của Lưu Bị.
Vậy lý do gì khiến ông từ bỏ cơ hội lớn như vậy?
Theo quan điểm của trang phân tích lịch sử Qulishi (Trung Quốc), lý do Tôn Quyền phải 'nhắm mắt' tha cho Thục Hán là do hai nguyên nhân chính sau đây.
Nguyên nhân thứ nhất: Mặc dù Thục Hán thất bại nhưng vẫn có đủ sức mạnh để tự vệ

Đầu tiên, cần nhấn mạnh rằng mặc dù Lưu Bị thất bại ở Di Lăng, nhưng vẫn đủ sức để tự vệ Tây Xuyên. Do đó, việc Tôn Quyền muốn thôn tính tập đoàn chính trị này không hề dễ dàng.
Trong trận chiến tại Di Lăng, Lưu Bị đã mất hàng vạn binh mã và nhiều tướng lĩnh như Mã Lương, Phùng Tập, Trương Nam… Tuy nhiên, Thục Hán vẫn còn đủ sức để đối phó.
Vào thời điểm đó, dưới quyền Lưu Bị vẫn còn nhiều nhân vật uy tín như Gia Cát Lượng, Triệu Vân, Ngụy Diên, Mã Đại… Đội quân tinh nhuệ trú đóng tại Vĩnh An cũng vẫn đang hoạt động, giúp Thục Hán duy trì sức mạnh ở Tây Xuyên.
Ngoài những tướng lĩnh uy tín, đội quân của Thục Hán ở Tây Xuyên cũng nổi tiếng mạnh mẽ.
Trong giai đoạn cuối của sự tồn tại của Thục Hán, La Hiến, người bảo vệ thành Vĩnh An, chỉ cần một số lượng nhỏ binh lính đã có thể chống lại đội quân lớn của tướng Đông Ngô Lục Kháng trong hơn nửa năm.
Dù thất bại ở Di Lăng, nhưng tinh thần của Thục Hán dưới sự lãnh đạo của Lưu Bị và các tướng lĩnh như Gia Cát Lượng, Triệu Vân, Ngụy Diên... vẫn rất mạnh mẽ.
Vì vậy, dù muốn tận dụng cơ hội chiến thắng, Tôn Quyền cũng không thể dễ dàng nuốt chửng cơ hội đó.
Nguyên nhân thứ hai: Đông Ngô cần phải đề cao sự cảnh giác với Tào Ngụy

Dựa trên nhận định trước đó, ngay sau khi Lưu Bị rút lui về Bạch Đế, Tôn Quyền đã gửi đại sứ để đề nghị hòa giải.
Tôn Quyền, người lãnh đạo thông minh của Đông Ngô, hiểu rằng sau chiến thắng tại Di Lăng, mối đe dọa từ Thục Hán đã bị loại bỏ. Tuy nhiên, việc tiếp tục chống lại Lưu Bị không phải là quyết định khôn ngoan.
Vì vậy, Tôn Quyền cùng với Đông Ngô đều cần phải cảnh giác đối với Tào Ngụy - đối thủ mạnh mẽ và nguy hiểm nhất vào thời điểm đó.
Tào Ngụy từ lâu đã theo dõi sát sao mọi hoạt động của Thục và Ngô, đợi cơ hội để tham gia vào cuộc chiến giữa hai thế lực này.
Do đó, Tôn Quyền coi trọng việc đề phòng Tào Ngụy hơn là chiến thắng Thục Hán.

Trước trận Di Lăng, bức tranh Tam Quốc đã hình thành, với Tào Ngụy nổi lên là thế lực mạnh mẽ nhất. Vì vậy, Đông Ngô và Thục Hán chỉ có thể tồn tại bằng cách hợp tác chống lại Tào Ngụy.
Điều đáng chú ý là Tào Ngụy đã đặt Đông Ngô làm mục tiêu hàng đầu của mình.
Lịch sử cho thấy, khi mới lên ngôi, Tào Tháo đã đánh bại Tôn Quyền. Tôn Quyền phải chấp nhận thực tế, tạm thời lui về và tìm cách hòa giải với đối thủ để duy trì ổn định.
Không chỉ thế, khi xảy ra trận Di Lăng, Tào Phi đã đề nghị Tôn Quyền gửi con trai làm con tin tại Lạc Dương, đồng thời triệu binh mã tới bờ Trường An để theo dõi tình hình.
Vì vậy, việc Tôn Quyền cực kỳ lo lắng về nguy cơ từ Tào Ngụy không hề thiếu cơ sở. Vì vậy, ngay sau khi giành chiến thắng ở Di Lăng, ông đã gấp rút thu quân và chỉ huy binh mã về Trường Giang để đối phó.
Nếu lúc đó Tôn Quyền tiếp tục tấn công Thục Hán, Tào Phi sẽ tấn công Đông Ngô mà không một lời cảnh báo.
Nếu diễn biến như thế, tập đoàn chính trị của Tôn Quyền sẽ rơi vào tình thế đối đầu với hai phía, một cục diện vô cùng khó khăn, hậu quả khó lường.
Vì vậy, quyết định của Tôn Quyền tìm kiếm hòa bình với Thục Hán ngay sau trận Di Lăng là rất thông minh và có trí tuệ.
*Theo quan điểm của Qulishi