Thân mến các bạn, khi trưởng thành và hiểu biết hơn về cuộc sống, chúng ta nhận ra trách nhiệm quan trọng của việc trưởng thành. Đó là lúc nhận ra có những điều chúng ta mong muốn nhưng không thể thực hiện được. Chúng ta không chỉ sống vì bản thân mình mà còn vì những người thân yêu xung quanh. Phải lớn lên, phải trưởng thành là một nhiệm vụ mà chúng ta phải đối diện trong cuộc đời. Hành trình đó sẽ đầy những trải nghiệm ngọt ngào và đắng cay, có niềm vui và nỗi buồn. Nhưng hãy cố gắng để dành những trải nghiệm ngọt ngào để có một kết thúc đẹp nhất. Dưới đây là truyện ngắn “Sau Niềm Đắng Sẽ Có Hương Vị Ngọt” của tác giả Mai Anh, mời các bạn lắng nghe qua giọng đọc của Thắng Leo và Bạch Dương.
Người đàn ông già bên nhà tôi bị ốm. Tôi biết sau khi đi học về, mẹ bảo mang cháo qua, ông cụ đã ở đó từ sáng. Trong ký ức của tôi, ông già bên cạnh nhà vẫn còn khỏe mạnh hơn cả tôi, một cậu bé mười mấy tuổi. Nhớ lại năm trước, khi tôi trèo lên cây xoài của ông để hái quả, ông ấy đã đứng dưới đợi tôi, chỉ để khi tôi xuống là cho tôi vài cái gậy. Tôi nghĩ ông ấy không quan tâm lắm, vì sao ông ấy, người đã trên 70 tuổi, có đủ sức bắt tôi. Nhưng ông ấy đã bắt tôi, và đánh tôi một vài cái. Tôi cảm thấy tức giận, tôi biết tôi sai nhưng ông ấy cũng quá khỏe, vượt qua tôi một cách dễ dàng. Mẹ nghe thấy và chỉ cười:
- Ngày xưa ông Tân là một chiến sĩ, từng tham gia chiến trường đấy. Bây giờ, ông ấy luôn tập thể dục, trong khi con trai tôi chỉ biết ăn và ngủ, làm sao có thể mạnh mẽ như ông được.
Tôi nghe mẹ nói và phải chấp nhận, từ đó tôi không còn trèo lên cây xoài để hái quả nữa, chỉ dùng gậy chọc lén, và khi thấy ông ấy, tôi chạy trốn để không bị bắt.
Nhưng chỉ sau một năm, ông cụ lại gặp bệnh. Tôi nhìn thấy ông gầy gò nằm trên giường, với những nếp nhăn sâu trên khóe mắt, không thể tưởng tượng được đó là người từng cầm gậy đuổi tôi xung quanh nhà năm trước. Ông nội nhìn thấy tôi mang cháo đến liền vẫy tay chào.
- Thanh, mang cháo qua đây.
Ông cụ nghe thấy tiếng tôi, mắt mờ mắt mở ra, giọng nói ốm yếu
- Thằng Tường chưa về à?
Bác Tường là con trai duy nhất của ông cụ. Tôi nghe ông kể, khi bác Tường còn nhỏ, mẹ bác ấy mất, ông cụ phải nuôi con một mình. Khi bác Tường lớn lên và chuyển lên thành phố sống, ông cụ ở lại quê một mình.
- Ông cứ nghỉ ngơi và ăn uống đi, tôi sẽ bảo Thanh gọi cho Tường, chắc chắn ngày mai hoặc ngày kia cậu ấy sẽ về.
Dù ông cụ có nghe rõ không thì mắt vẫn nhìn ra cửa, nhưng khi ăn được vài miếng cháo thì buồn nôn và không thể tiếp tục. Ông nội để ông cụ nằm xuống, rồi vẫy tay gọi tôi ra.
- Cháu ở đây trông ông Tân, ông về nhà có một ít công việc.
Tôi vội đồng ý, rồi ở lại nhìn ông cụ. Dù được bảo chăm sóc nhưng ông cụ đã không còn đủ sức để ăn nhiều, chỉ cần nằm một lúc là đã ngủ. Tôi nhanh chóng đi hái vài cái lá dài, ngồi bện thành đồ chơi. Trong khi bện, tôi tự hỏi không biết bác Tường sẽ về khi nào.
Nhà ông cụ hiếm khi có người đến, chỉ có dịp lễ Tết thì bác Tường mới từ nơi khác về, nhưng cũng chỉ ở từ mùng 29 Tết đến mùng ba hoặc mùng bốn là đã không còn ai. Thế nên, ông nội thường đến nhà mời ông cụ đi đánh cờ, và mỗi lần đến ông nội đều đưa tôi theo. Lúc nhỏ, tôi rất sợ ông cụ vì ông luôn nghiêm trọng, ít khi nói cười. Nhưng khi lớn hơn một chút, ông lại thích chơi với các bạn, và vì tôi không ở nhà nên ông nội cũng không còn gọi tôi sang nữa.