“Sẽ đến ngày chúng ta gặp một người mà chỉ cần gặp là đã khiến chúng ta cười.
Ai cũng mong muốn được hạnh phúc trên cuộc đời này, bao gồm cả bạn và tôi. Hạnh phúc không chỉ là những thứ lớn lao như ăn no, mặc ấm, và có một mái nhà vững chắc. Nó còn tồn tại trong những điều nhỏ nhặt, như nụ cười của người mà chúng ta yêu thương!
Có lẽ lúc này, bạn sẽ nghĩ tôi ngốc phải không? Ai lại không mong muốn có tất cả mọi thứ, đúng không? Thật sự, tôi thừa nhận mình là một người ngốc! Và trong khoảnh khắc đó, tôi có lẽ đã bị rung động!
Có lẽ tôi đã phải lòng một người, một người đã khiến tôi mê mẩn!
Tôi là một nữ sinh, đang học năm hai ở đại học. Đó là vào một ngày tôi đi xe từ quê lên thành phố học, và tôi đã gặp anh ấy. Anh ấy cao ráo, khuôn mặt rất dễ nhìn, không quá đẹp nhưng lại thu hút tôi bởi tính hài hước và vui vẻ của anh.
Mỗi lần muốn về quê, tôi phải chờ đợi chuyến xe đó. Dù cỡ nào, tôi cũng phải gặp anh ta. Nhiều lần như vậy, chúng tôi trở nên thân thiết. Và mỗi khi gặp nhau, anh ta luôn là người bắt đầu cuộc trò chuyện với tôi. Không biết có phải do công việc hay là do anh ta có ấn tượng với tôi mà anh ta lại như vậy. Anh ta luôn muốn biết về tôi mọi thứ, luôn đặt ra hàng loạt câu hỏi. Từ đó, tôi cảm thấy hoang mang không hiểu vì sao, hoặc có lẽ đó là do tôi rung động với một chàng trai mới bước vào cuộc đời.
Mỗi khi gặp tôi, anh ta luôn mỉm cười một cách tươi vui, đẹp đẽ, bắt nguồn từ sự chân thành của một người đàn ông lớn tuổi. Nụ cười đó khiến tôi cảm thấy ấm áp và thân thuộc, nhưng đồng thời cũng lạ lẫm vì tôi không biết nụ cười ấy sẽ còn tồn tại đến bao lâu. Nụ cười đó giúp tôi quên hết mọi áp lực, như thời gian dường như ngừng trôi. Rõ ràng, tôi đã gặp một người khiến tôi mỉm cười mà không cần lý do gì.