Sơ đồ tư duy về Người lái đò sông Đà dễ nhớ và ngắn gọn
Với mục tiêu giúp học sinh dễ dàng hệ thống hóa kiến thức và nội dung của các tác phẩm trong chương trình Ngữ văn lớp 12, chúng tôi đã biên soạn bài viết Sơ đồ tư duy về Người lái đò sông Đà dễ nhớ và ngắn gọn, bao gồm đầy đủ thông tin như tìm hiểu chung về tác phẩm, tác giả, cấu trúc, dàn ý phân tích, và bài văn mẫu phân tích, .... Hy vọng rằng qua Sơ đồ tư duy về Người lái đò sông Đà sẽ giúp học sinh hiểu rõ hơn về nội dung cơ bản của bài Người lái đò sông Đà.
A. Sơ đồ tư duy về Người lái đò sông Đà
B. Tìm hiểu về tác phẩm Người lái đò sông Đà
I. TÁC GIẢ:
- Nguyễn Tuân (1910 – 1987) ,quê ở làng Nhân Mục, hiện thuộc phường Nhân Chính, Thanh Xuân, Hà Nội.
- Ông sinh ra trong một gia đình theo phong tục nhà nho khi học văn Hán đã dần phai nhạt.
- Nguyễn Tuân bắt đầu sự nghiệp văn chương từ đầu những năm ba mươi của thế kỉ XX nhưng trở nên nổi tiếng từ năm 1938 với các tác phẩm có phong cách riêng biệt.
- Nguyễn Tuân để lại một di sản văn học phong phú với những tác phẩm độc đáo và tài năng.
- Các tác phẩm nổi bật: “Một chuyến đi” (1938), “Vang bóng một thời” (1939), “Thiếu quê hương” (1940), …
- Phong cách viết của Nguyễn Tuân có thể được tổng kết trong một từ “ngông”. Trong mỗi trang văn, Nguyễn Tuân luôn mong muốn thể hiện sự tài năng và uyên bác của mình.
II. TÁC PHẨM:
1. Hoàn cảnh ra đời:
- Tác phẩm là kết quả của một chuyến đi vào miền Bắc, vừa thỏa mãn sự ham muốn phiêu lưu vừa để tìm kiếm vẻ đẹp của thiên nhiên và giá trị quý giá đã trải qua những khó khăn trong lòng những người lao động và chiến đấu trên vùng đất sông núi hùng vĩ và thơ mộng đó.
- “Người lái đò sông Đà” là một truyện ngắn được xuất bản trong tập Sông Đà (1960).
2. Thể loại: Truyện ngắn.
3. Chủ đề:
Thông qua hình ảnh của sông Đà và người lái đò, Nguyễn Tuân muốn thể hiện tình yêu sâu sắc đối với thiên nhiên của đất nước và ca ngợi những con người lao động - một phần không thể thiếu của cuộc sống.
4. Bố cục: 3 phần
- Phần 1 (từ đầu đến “cái gậy đánh phèn”): Sự hung dữ của dòng sông Đà.
- Phần 2 (tiếp theo đến “dòng nước sông Đà”): Cuộc sống của con người trên sông Đà và hình ảnh người lái đò sông Đà.
- Phần 3 (phần còn lại): Vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng của sông Đà.
5. Tóm tắt:
Người lái đò sông Đà là chuyến đi thực tế của tác giả vào miền Tây Bắc để tìm kiếm “chất vàng 10” của người lao động ở đó. Tác giả quan sát sông Đà với vẻ dữ dội, hung bạo nhưng cũng đầy những nét thơ mộng và trữ tình. Mặc dù khắc nghiệt, sông Đà lại thể hiện sự dịu dàng và hiền hòa vào những mùa khác nhau. Người lái đò trở thành biểu tượng của sự am hiểu và dũng cảm, giúp ông chinh phục dòng sông và đưa hành khách về đích an toàn. Họ là những người lao động tài năng, tài hoa và bản lĩnh.
6. Giá trị nội dung:
Người lái đò sông Đà là một tác phẩm văn học đẹp được tạo ra từ tình yêu và sự tận tụy của tác giả, với mục đích ca ngợi vẻ đẹp hùng vĩ và trữ tình của thiên nhiên cũng như của con người lao động bình dị ở miền Tây Bắc.
+ Sông Đà - Dòng sông “dữ dội” và “trữ tình”.
+ Một người lái đò đại diện cho nét đẹp của con người Tây Bắc, sự can đảm và tài trí trong công việc lao động.
7. Giá trị nghệ thuật:
- Phong cách viết linh hoạt, sử dụng nhiều kiến thức văn hóa và nghệ thuật một cách khéo léo.
- Nhân vật được mô tả giản dị, gần gũi với đời thường.
- Kỹ thuật viết: kết hợp một cách tinh tế giữa thực tế và lãng mạn.
- Sử dụng ngôn ngữ hiện đại pha trộn với ngôn ngữ cổ điển.
III. PHÂN TÍCH NỘI DUNG:
I. Khởi đầu:
- Giới thiệu về tác giả Nguyễn Tuân (tiểu sử, tác phẩm nổi bật, phong cách nghệ thuật…)
- Tổng quan về tác phẩm Người lái đò sông Đà.
II. Nội dung chính
1. Bước đầu:
- Nguyễn Tuân sử dụng hai dòng thơ làm lời đề:
+ Đẹp đến mê hồn tiếng hát con thuyền: ca ngợi vẻ đẹp độc đáo của sông Đà
+ Dòng nước giải đông rừng sâu/Đà giang bắc lưu: tán dương vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của sông Đà
=> Nguyễn Tuân kể về một dòng sông, một miền đất và cuộc sống của nhân dân Tây Bắc. Ông giới thiệu sâu sắc về tình yêu thiên nhiên, quê hương của người Việt Nam. Công trình văn học của ông không chỉ là một tác phẩm nghiên cứu sâu rộng, mà còn là một tác phẩm văn học giàu tính thẩm mỹ về dòng sông Đà.
2. Tượng trưng của sông Đà:
a) Tổng quan về dòng sông Đà:
- Sông Đà là biểu tượng của vẻ đẹp thiên nhiên Tây Bắc – một dòng nước vĩ đại chảy giữa những ngọn núi cao Tây Bắc
- Về địa lý: dòng sông bắt nguồn từ Trung Quốc, chảy qua vùng núi cao hiểm trở, với tốc độ dòng nước chảy mạnh mẽ.
a) Vẻ đẹp dữ tợn, hùng vĩ của sông Đà (phần 1)
- Vẻ ngoài:
+ “Cảnh đá bên bờ sông cao vút”: lòng sông hẹp, “bờ sông đứng như bức tường vững chãi”, “vào giờ trưa mới thấy ánh sáng mặt trời”, nơi “tảng đá ... giống như một cái yết hầu”.
+ Ở dọc bờ Hát Loóng: “nước chảy đá, đá xô sóng, sóng xô gió” hỗn loạn, luôn “đòi nợ suýt” những người lái đò.
+ Tại vùng Tà Mường Vát: “có những đám đá nhô ra nước giống như giếng bê tông”, chúng “hô hấp và vang vọng như cửa cống bị tràn nước”.
- Bản chất của sông Đà được phác thảo qua “thạch trận”:
+ Thạch trận : ' Đá ở đây từ ngàn năm trước vẫn còn nguyên vẹn trong lòng sông, mỗi khi có thuyền nào xuất hiện ở dòng sông ồn ào này, mỗi lần có thuyền nào chen chân vào khúc cua sông là một loạt đá bèn chồm lên để chặn lại thuyền'.
+ Thủy trận :'Bầy tảng đá, hòn đá chia thành ba dãy ngang chắn ngang trên dòng sông như muốn làm cho cái thuyền kia chết yểu, một chiếc thuyền cô đơn không biết phải tránh xa nơi nào để tránh một cuộc đụng độ với những tảng đá đã được sắp xếp sẵn.'
+ Ba vòng lưới giăng bẫy trên dòng sông: 'Cửa trận mở ra năm cửa, có bốn cửa dẫn vào cái chết và một cửa dẫn đến sự sống, tất cả đều nằm ở phía bên kia của bờ sông', 'vòng thứ hai này có nhiều cửa hơn để lừa dối con thuyền', 'và một vòng lưới thứ ba. Ít cửa hơn, cả hai bên đều là dòng nước chết.'
=> Với sự phong phú của từ ngữ và bút pháp lãng mạn, tác giả tạo ra một bức tranh sinh động, rùng rợn, mô tả một dòng sông hung bạo, đầy sợ hãi đối với con người.
b) Vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng của sông Đà:
- Sự trữ tình trong hình ảnh dáng sông đẹp đẽ khi nhìn từ trên cao, từ xa, nhìn toàn bộ để chiêm ngưỡng vẻ đẹp thơ mộng của dòng sông, đôi khi nhà văn nhìn thấy nó như 'một sợi dây thừng', như 'một mái tóc mun... ấn tượng trữ tình'.
- Sự trữ tình trong màu sắc của dòng nước: Nguyễn Tuân quan sát Sông Đà từ nhiều góc độ, từ cảm xúc của một họa sĩ, của một nhà thơ để ngắm nhìn sắc nước của Sông Đà, sự thay đổi màu sắc qua mùa vụ, mỗi mùa đều đẹp, một cách nhìn sâu và đa chiều.
- Khung cảnh bờ bãi ven sông với tầm nhìn hướng xuống dòng nước, như một du khách trên sông 'Thuyền của tôi trôi trên Sông Đà... trên dòng nước'.
=> Sông Đà dưới ánh mắt của Nguyễn Tuân hiện ra như một dải lụa êm đềm giữa vùng núi rừng Tây Bắc hoang sơ, hùng vĩ.
3. Hình ảnh người lái đò sông Đà:
- Giới thiệu tổng quan: Ông lái đò trên Sông Đà chuyên làm nghề vận tải đường thủy, mang trong mình hình ảnh mạnh mẽ, vẻ đẹp của người lao động nơi sông nước. Cuộc sống hàng ngày của ông là cuộc chiến với dòng Sông Đà, là cuộc đấu tranh với thiên nhiên để giành lấy sự tồn tại.
- Cuộc đấu tranh trên dòng sông Đà - con sông hùng dữ và nguy hiểm:
+ Là người có kinh nghiệm, am hiểu và thành thạo trong nghề lái đò: “trên Sông Đà, ông đã đi lại hàng trăm lần”, “nhớ chính xác ... mọi luồng nước”, ...
+ Là người thông minh, dũng cảm và tài ba: bản lĩnh đối diện với thác dữ “nén đau, giữ chắc lái, tỉnh táo chỉ huy bạn chèo ...”, “thạo chiến thuật của thần sông thần núi”, động tác điều luyện “điều chỉnh đúng giữa dòng sóng, lao thẳng thuyền vào trung tâm thác ...”
+ Là nghệ sĩ tài ba: yêu thích những phần sông đầy đá, không ưa lái đò trên những dòng nước phẳng lặng, coi việc đối mặt với “con thủy quái” là việc hàng ngày
- Trở về với cuộc sống hàng ngày, sau cuộc chiến đấu 'đêm đó, ông về nhà đốt lửa trong hang đá, nướng ống cơm lam..cắm cái lều ra giữa đồng ruộng'. Đó là cuộc sống đời thường của người lái đò, luôn chiến đấu với thiên nhiên
=>Cuộc sống giản dị, khiêm tốn nhưng rất đáng ngưỡng mộ.
III. Tổng kết:
- Tóm tắt giá trị về nội dung và nghệ thuật của văn bản:
+ Về nội dung: Người lái đò sông Đà tôn vinh vẻ đẹp hùng vĩ, trữ tình thơ mộng của tự nhiên và đặc biệt là của người lao động bình dân ở vùng Tây Bắc.
+ Về nghệ thuật: sử dụng ngôn từ độc đáo, phong phú, tài năng, kết hợp thông minh giữa bút pháp lãng mạn và hiện thực.
- Ấn tượng về văn bản: Người lái đò sông Đà là một tác phẩm tùy bút tuyệt vời, thể hiện tài năng và trái tim của một nghệ sĩ suốt cuộc đời truy tìm cái Đẹp – Nguyễn Tuân.
IV. Phân tích chi tiết:
Bài 1: Phân tích tác phẩm “Người lái đò sông Đà”
Người lái đò sông Đà là một tác phẩm sáng tạo, thể hiện phong cách độc đáo của Nguyễn Tuân sau cách mạng tháng tám: uyên bác, tài hoa, không ngần ngại gian lao để viết những dòng bút ký đậm chất thực tế, giàu sức liên tưởng, gửi đến độc giả và người nghe cảm nhận về một tâm hồn khao khát hòa nhập với nhịp sống phát triển của đất nước và cuộc sống.
Tác phẩm là kết quả của chuyến hành trình ngược miền Tây Bắc giai đoạn 1958-1960 đầy trải nghiệm sâu sắc của tác giả, được xuất bản lần đầu trong tập Sông Đà (1960). Sông Đà quanh co, uốn lượn qua các triền núi, dòng nước chảy xiết với độ dốc lớn. Đặc điểm này đã tạo nên vẻ đẹp kỳ thú, hoang sơ và kỳ vĩ cho Đà giang. Hình ảnh của con sông Đà vừa hung bạo vừa trữ tình đã làm nổi bật vẻ đẹp tài hoa, nghệ sĩ của người lái đò trên dòng Đà giang.
Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn lớn của văn học Việt Nam hiện đại. Ông có những thành tựu lớn trong cả hai thời kỳ trước và sau năm 1945. Trước năm 1945, ông đã xuất bản tập truyện “Vang bóng một thời” gồm mười một câu chuyện rất đặc sắc, mang giá trị lớn. Trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp và Mỹ, ông vẫn giữ được phong cách sáng tạo, riêng biệt, phù hợp với bối cảnh lịch sử.
Ông là một nhà văn suốt đời tìm kiếm cái đẹp, khám phá thế giới từ góc độ văn hóa và thẩm mỹ. Nguyễn Tuân miêu tả con người trong vẻ đẹp tài hoa của nghệ sĩ. Thiên nhiên trong văn chương của ông trở thành những tác phẩm nghệ thuật kỳ vĩ, độc đáo. Người lái đò sông Đà là một phần của tập tuỳ bút Sông Đà viết năm 1960, trong một chuyến đi gian nan nhưng đầy hứng khởi đến miền Tây Bắc.
Chuyến đi đó thỏa mãn sự khao khát khám phá của nhà văn. Trong chuyến đi, ông không quên tìm kiếm “chất vàng” của cảnh thiên nhiên nơi đây, với vẻ đẹp hùng vĩ, mơ mộng, nhưng cũng nguy hiểm. Vẻ đẹp của con người ở đây được ông ví như “chất vàng mười đã qua thử lửa” - họ là những người lao động thông minh, dũng cảm và có sức mạnh để chiến thắng thiên nhiên.
Hai hình tượng chính trong tác phẩm là con sông Đà và người lái đò trên dòng sông đầy thách thức này. Với bút pháp tài hoa, Nguyễn Tuân đã vẽ lên hình ảnh của Đà giang với hai mặt, vừa hùng vĩ và hung bạo, vừa trữ tình và thơ mộng.
Nguyễn Tuân dẫn dắt người đọc qua cuốn sách với cảm giác vừa sợ hãi tột cùng vừa như một đam mê, thích thú. Bằng sức tưởng tượng phong phú, và lối viết nhạy bén, con sông Đà hiện lên trước mắt người đọc với sự kích động và hứng thú không giới hạn. Sự hung bạo của sông được mô tả ngay từ đầu với hình ảnh “đá bờ sông dựng vách thành”, qua đó tác giả ẩn dụ sự nguy hiểm, bí ẩn của nó, làm cho độc giả cảm thấy sự đe dọa đến từ sự tồn tại của nó.
Tác giả mô tả mặt sông vào lúc “đúng ngọ”, khi mặt trời mới lên, có vách đá “chẹt lòng sông như một cái yết hầu”, cùng với hình ảnh con hươu, con nai nhảy qua sông. Những liên tưởng này, mặc dù có vẻ ngẫu hứng, nhưng lại chứa đựng sự sâu sắc và ý nghĩa nghệ thuật của tác giả. Mô tả về thời gian “sông phải đến tận giữa trưa”, và cách mà ánh nắng chiếu vào, cùng với từ ngữ “chẹt” và so sánh “như một cái yết hầu”, tất cả tạo ra một hình ảnh sắc nét và sinh động cho độc giả.
Những hình ảnh đặc biệt này, được tác giả tinh tế lồng vào, tạo ra sự hiểu biết sâu sắc về độ cao và độ sâu của vách đá, lòng sâu của sông. Ngồi trong thuyền đi qua khúc sông “mùa hè cũng thấy lạnh”, tác giả truyền đạt thông qua cảm giác của nhân vật, làm cho độc giả cảm nhận được sự đáng sợ và nhỏ bé trước vẻ đẹp hoang dã, kỳ vĩ, và chật chội của thiên nhiên.
Cảnh hung bạo của sông Đà cũng được thể hiện ở mặt ghềnh Hát Loóng. Hàng ngàn cây số “nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió”. Một chuỗi hình ảnh sắc nét xuất hiện, khiến cho cảm giác sóng gió ngày càng mạnh mẽ và cao lên. Sức mạnh tự nhiên đáng kinh ngạc, lạnh lùng, “gùn ghè”, hầm hè như một con thú dữ, sẵn sàng thách thức con người. Những “hút nước” khổng lồ trên sông Tà Mường Vát.
Xoáy nước “như những cái giếng bê-tông” được thả xuống như là móng cầu, nước “thở và kêu như một cái cống bị sặc”. Sự nhân hoá và so sánh của tác giả tạo ra một hình ảnh sống động và hấp dẫn hơn. Khúc sông này nguy hiểm đến mức không một con thuyền nào dám lại gần, nếu không sẽ bị hút vào, bị dìm xuống và biến mất một cách đáng sợ.
Hình tượng hung dữ của con sông được tác giả vẽ nét rõ nhất ở khúc thác sông Đà. Tác giả mô tả con sông bằng những hình ảnh biểu cảm, âm thanh dữ dội và phong phú, cả xa xa mới đến thác mà đã nghe thấy tiếng “réo gần mãi lên, réo to mãi lên”, tiếng nước nghe như “oán trách”, như “van xin”, như là “khiêu khích”, nó rống lên như tiếng của “một ngàn con trâu mộng” gầm thét, vật lộn trong lúc rừng cháy, ngọn lửa đỏ rực bốc lên.
Những hòn đá trên sông Đà đếm không xuể, tất cả hòa lại thành một “chân trời đá” rộng lớn. Mỗi hòn đá mang một hình dáng riêng, nhưng tất cả đều “ngỗ nghịch”, “nhăn nhúm”, “méo mó”, tác giả dùng từ ngữ này để tả lại sự dữ dội, sự bất cần của chúng, như là đứa con của mẹ thiên nhiên. Sông Đà giao phó nhiệm vụ cho từng hòn đá, tạo nên “thạch trận” đầy thách thức với con người.
Vòng thứ nhất của 'thạch trận' có năm cửa trận, 'bốn cửa tử', và 'một cửa sinh' nằm lập lờ tại tả ngạn con sông. Trong vòng thứ hai, thác sông Đà bộc lộ vẻ gian manh, sự háo thắng của nó, với nhiều cửa tử hơn để làm lạc hướng con thuyền vào nơi chết, và một cửa sinh lệch về phía hữa ngạn. Vòng thứ ba, quyết định thắng thua cuối cùng, thác sông Đà bày ít cửa hơn nhưng trái phải đều là 'luồng chết', với một cửa sống duy nhất giữa những tảng đá hậu vệ canh gác.
Với phong cách miêu tả độc đáo, sinh động, và giàu tưởng tượng của Nguyễn Tuân, con sông Đà hiện lên như một 'loài thuỷ quái khổng lồ' đầy độc ác và nguy hiểm, là kẻ thù không đội trời chung của con người trong cuộc chiến không cân sức.
Tuy nhiên, cũng có những lúc con sông Đà trở về với vẻ dịu dàng, trữ tình và thơ mộng của nó. Vẻ đẹp của Đà giang được miêu tả qua nhiều góc nhìn, không gian và thời gian khác nhau. Từ trên cao nhìn xuống, con sông Đà uốn lượn mềm mại như áng tóc của một người con gái Tây Bắc kiều diễm, xinh đẹp.
Màu nước sông Đà biến đổi theo từng mùa khác nhau, mỗi mùa mang một vẻ đẹp độc đáo, riêng biệt. Con sông như một người thiếu nữ xinh đẹp, mơ mộng đang tuổi xuân, tràn đầy niềm kiêu hãnh nhưng đôi khi khó hiểu, thay đổi thất thường.
Sông Đà dịu dàng 'như một cố nhân', bờ sông êm đềm tươi đẹp. Sau một chuyến đi dài ngày, người nhìn ngắm sông Đà thấy gợi cảm và thơ mộng như 'màu nắng tháng ba Đường thi'. Bờ sông đầy những chuồn chuồn bươm bướm, những cánh đồng vàng rực rỡ, và những con hươu nhai cỏ.
Dòng sông Đà được tác giả khắc hoạ rất rõ nét bằng nhiều kỹ thuật nghệ thuật độc đáo: so sánh, ẩn dụ, nhân hoá, động từ mạnh…, tạo ra những câu văn sống động, sâu sắc. Dưới ngòi bút tài hoa của ông, Đà giang không còn là một con sông bình thường mà trở thành một sinh vật có tâm hồn, có suy nghĩ.
Trong tác phẩm của Nguyễn Tuân, con người luôn xuất hiện. Thiên nhiên càng hùng vĩ thì con người càng nổi bật với vẻ đẹp tài hoa của mình. Trong bài văn, tác giả sáng tạo hình tượng 'ông lái đò' như một biểu tượng cho con người lao động cần cù, mạnh mẽ, và sẵn sàng đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt trong cuộc chiến không đều.
Tính dũng cảm, tài năng và trí tuệ của người lái thuyền được thể hiện rõ qua việc vượt qua dòng sông Đà. Tại đây, con sông hiểm trở với những thách thức đầy rẫy nhưng những anh hùng không hề nao núng, họ vẫn bình tĩnh và thông minh, vượt qua mỗi thử thách một cách tài tình.
Một số hòn đá trông như đang thách thức thuyền, nhưng ông lái thuyền không hề sợ hãi. Mặc cho sóng nước giương cao, ông vẫn giữ vững lái thuyền. Sóng nước vỗ vào thuyền nhưng ông vẫn kiên định giữ vững tay lái.
Một đòn khó khăn nhất là khi một luồng nước mạnh mẽ bao quanh và hạ bộ ông lái. Dù bị thương nhưng ông vẫn không từ bỏ, ông tiếp tục chiến đấu và lãnh đạo một cách mạnh mẽ.
Không dừng lại một chút nào, ông tiếp tục đối phó với các thách thức tiếp theo, thay đổi chiến thuật một cách thông minh. Ông nắm vững luật lệ của dòng sông và đối phó với chúng một cách thông minh.
Tác giả mô tả việc lái thuyền như là việc cưỡi một con hổ. Ông lái thuyền với sự kiên nhẫn và chính xác, luôn tìm ra con đường tốt nhất để tiếp tục hành trình.
Cuối cùng, với gan dạ, trí tuệ và kinh nghiệm, ông đã vượt qua mọi khó khăn và giành chiến thắng. Người lái thuyền trở thành biểu tượng của sự kiên nhẫn và sức mạnh tinh thần.
Tác giả đã thành công trong việc miêu tả người lái thuyền sông Đà với những biện pháp nghệ thuật độc đáo. Ông đã tạo ra một hình ảnh tươi sáng và cảm động về những người lao động Tây Bắc.
Bài tùy bút về người lái đò Sông Đà của Nguyên Tuân mang lại giá trị vô cùng lớn, tác giả đã thành công trong việc tạo dựng hình tượng và ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên và con người miền Tây Bắc. Đồng thời, tác phẩm cũng thể hiện tình yêu quý, sự gắn bó sâu sắc của Nguyễn Tuân với quê hương và đất nước Việt Nam.
Bài viết nêu cảm nhận về hình tượng người lái đò qua tùy bút 'Người lái đò Sông Đà' của Nguyên Tuân là một cách để thể hiện suy nghĩ và cảm xúc về nhân vật trung tâm trong tác phẩm.
Trong tùy bút 'Người lái đò Sông Đà', nhân vật ông lái đò là một biểu tượng điển hình được xây dựng một cách hoàn hảo dưới bàn tay của Nguyên Tuân.
Dưới bàn tay tài hoa của Nguyên Tuân, hình ảnh thiên nhiên và người lái đò Sông Đà trở nên sống động, mang lại một cảm xúc mạnh mẽ cho người đọc.
Nguyên Tuân đã thành công trong việc kể lại câu chuyện của người lái đò Sông Đà, tạo ra một hình ảnh rất sâu sắc và ấn tượng về cuộc sống trên dòng sông này.
Trong trận thứ hai của cuộc chiến, sóng nước đá tạo ra nhiều cửa tử mới, dòng thác trở nên hung bạo hơn, và bốn năm thủy quân không ngừng khiêu khích. Những động từ mạnh mẽ tiếp tục tường thuật sự mạnh mẽ của dòng nước, tôn vinh tư thế hào hùng của người lái đò.
Người lái đò không dừng lại một phút nào, với tự tin và sự nhanh nhẹn, ông đổi chiến thuật và áp dụng binh pháp của thần sông và thần đá. Ông cưỡi lên thác sông Đà như cưỡi hổ, chặt đôi thác để mở đường tiến. Những động từ mạnh mẽ tạo ra cảm giác say sóng, tôn vinh tài năng và dũng cảm của ông lái đò.
Nguyên Tuân là một nghệ sĩ tài hoa, đã tạo ra một tác phẩm ca ngợi những người lao động với nhiều phẩm chất và chất nghệ sĩ, trong đó ông lái đò là biểu tượng điển hình.
V. ĐÁNH GIÁ VỀ TÁC PHẨM:
· “… Khi đọc Người lái đò sông Đà, ta cảm nhận sự tự do của một tài năng thực sự trong nghệ thuật ngôn từ... Những trang viết của Nguyễn Tuân đem lại hơi thở ấm áp của cuộc sống phức tạp, đa dạng...”
(Phan Huy Đông, trong cuốn Vẻ đẹp văn học cách mạng)
· “… Nguyễn Tuân đã tạo ra một hình ảnh Sông Đà không chỉ là một phần tự nhiên mà còn là một sinh thể có tính cách, có tâm trạng, phức tạp...”