Trong toán học, số nguyên bội hay bội là tích của một số bất kỳ với một số nguyên. Nói cách khác, với các số a và b, ta nói b là một số nguyên bội của a nếu tồn tại một số nguyên n sao cho . Nếu a khác không, đồng nghĩa với nói rằng b/a là một số nguyên, tức là bội của một số là một số chia hết cho số đó mà không có số dư.
Trong toán học, khi a và b đều là số nguyên, và b là một số nguyên bội của a, thì a được gọi là một ước số của b. Nếu a và b không phải là số nguyên, các nhà toán học sẽ sử dụng thuật ngữ số nguyên bội thay vì bội số, để làm rõ vấn đề. Thực tế, thuật ngữ bội số còn được áp dụng trong nhiều ngữ cảnh khác nhau; ví dụ: đa thức P là một số nguyên bội của đa thức Q nếu tồn tại một đa thức R sao cho .
Trong nhiều trường hợp, 'a là một ước số của b' có nghĩa là 'b là một
Kí hiệu
Tập hợp các bội số của một số nguyên a được ký hiệu là B(a).
Ta có:
Ví dụ
14, 35, 21 và 0 là các bội số của 7, còn 5 và -6 thì không. Vì tồn tại số nguyên khi nhân với 7 sẽ cho ra kết quả là 14, 35, 21 và 0, nhưng không có bất kỳ số nguyên nào nhân với 7 sẽ cho ra kết quả là 5 và -6. Dưới đây là các số này viết dưới dạng nhân với thừa số là 7:
- là một số hữu tỉ, không phải số nguyên.
Đặc tính
- 0 là bội của mọi số trừ chính nó ().