Đề bài: Anh/chị hãy So sánh bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu và và Sóng của Xuân Quỳnh để hiểu rõ về khát vọng tình yêu, ham muốn sống của các nhà thơ.
So sánh bài thơ Vội vàng và Sóng để nhìn thấu những khát vọng về tình yêu, khát vọng sống của các nhà thơ
Bí quyết Phương pháp phân tích bài thơ, đoạn thơ đạt điểm cao
Tình yêu và hoài bão luôn là những 'yếu tố' quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Chỉ khi khao khát tình yêu và được yêu, khát khao sống và trân trọng cuộc sống, chúng ta mới tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Vì vậy, mỗi nhà thơ, những người tận tụy với cuộc sống và nhạy cảm với thời đại, họ càng hiểu sâu sắc về điều này. Do đó, có những bài thơ được viết như lời chia sẻ cho cuộc sống, tình cảm và lòng cống hiến của con người. 'Sóng' và 'Vội vàng' là những bài thơ như thế, những tác phẩm về khao khát tình yêu, hoài bão sống và sự đóng góp.
Cả Xuân Diệu và Xuân Quỳnh đều nhận thức rõ về sự trôi chảy của thời gian, dù mong muốn nhưng họ vẫn không thể ngăn cản sự trôi chảy ấy.
'Cuộc đời quả thật dài lâu
Năm tháng vẫn trôi đi không ngừng'
Cuộc sống dù dài đến đâu, thời gian vẫn trôi qua êm đềm, nhưng nó luôn nhanh chóng lướt qua khoảnh khắc hữu hạn của chúng ta. Đó là nỗi lo lắng trước thời gian, cảm giác buồn bã trước những năm tháng trôi qua, vừa sợ hãi, vừa nuối tiếc.
'Nhưng biển ấy rộng lớn
Mây vẫn bay vút xa'
Dù biển vô tận, bao la đến đâu, mây vẫn tự do bay cao, cả hai không bao giờ gặp gỡ.
Và Xuân Diệu cũng như vậy, lo sợ trước thời gian, vội vã, cuống quýt:
'Xuân đang đến, biểu hiện xuân đã trôi qua,
Xuân vẫn non trẻ, chỉ là sẽ già mất,
Nhưng khi xuân hết, là lúc tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng lớn, nhưng số phận hữu hạn,
Không cho dù bao lâu thời trẻ của con người,'
Người lo sợ tuổi trẻ sẽ qua đi, chỉ còn lại những nuối tiếc và tiếc nuối. Thời gian luôn chảy đi, mùa xuân lúc nào cũng tuần hoàn, đến và rời đi, và khi mùa xuân kết thúc, ông nhận ra rằng thanh xuân không kéo dài mãi, tuổi tác ngày càng gia tăng, và khi mùa xuân hết, điều đó cũng nghĩa là tôi sẽ mất. Ông nhận thức rằng thời gian không đợi chờ ai, và ông nhận ra sự ngắn ngủi của cuộc sống và tuổi trẻ. Tác giả ngày càng hiểu rõ về cuộc sống của mình, ngày càng khao khát yêu và sống để không phải hối tiếc, hối tiếc về những năm tháng đã trôi qua. Xuân Quỳnh mang đến một mối tình sâu sắc, chân thành, một tình yêu mãnh liệt của một người phụ nữ nhút nhát và e dè, nhưng vẫn thể hiện sự dũng cảm trong tình yêu:
' Làm sao có thể tan ra
Trở thành hàng trăm con sóng nhỏ
Của đại dương tình yêu
Để vẫn mãi vỗ bờ hàng nghìn năm'
Một con sóng không thể tạo nên đại dương bao la, chỉ khi con sóng ấy hòa mình vào nhịp điệu của biển sóng, của hàng nghìn con sóng khác, chúng mới có thể vỗ bờ không ngừng. Sóng phải hòa mình vào đại dương để tồn tại mãi mãi, bất tử, và hàng nghìn năm sau vẫn tiếp tục vỗ bờ. Tình yêu của em cũng như vậy, không thể giữ lại cho riêng mình, phải là tình yêu lớn như đại dương, rộng lớn như biển khơi, là tình yêu của chúng ta, của tất cả mọi người, trên khắp thế giới. Đó không chỉ là biển của thiên nhiên mà còn là biển của tình yêu, là đại dương của tình yêu và tình yêu ấy sẽ mãi tồn tại, bất tử, không có hạn như cuộc đời con người, kiếp người. Một khát khao yêu thật cao đẹp và đầy phi thường. Tình yêu dường như là một khát vọng vĩnh hằng, rất đậm đặc và thấu hiểu tận tâm trong trái tim mỗi con người, trong trái tim của tuổi trẻ.
Và Xuân Diệu cũng như vậy, ông ngày càng sợ hãi trước thời gian, nhận ra rằng cuộc sống ngắn ngủi, hữu hạn, và do đó ông muốn sống nhanh hơn, tận hưởng những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc sống, ngắm nhìn những vẻ đẹp tinh tế của thế giới. Ông muốn trải nghiệm hương thơm tuyệt vời của cuộc sống. Đó là mong muốn được thực hiện những điều phi thường, những ước mơ kì lạ để bảo vệ vẻ đẹp của thiên nhiên, để ánh nắng không bao giờ tắt và hương hoa không bao giờ phai nhạt:
'Tôi muốn dừng bước nắng
Để màu sắc không phai mờ
Tôi muốn trói gió lại
Để hương thơm không bay đi'
Và đây, những khao khát đã trở thành hiện thực, mong muốn chiếm đoạt tất cả những trải nghiệm quý giá:
'Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
Ta muốn hòa mình vào cánh mây và bay theo làn gió
Ta muốn ngất ngây với đàn bướm, ngập tràn trong tình yêu
Ta muốn thấu hết trong một nụ hôn chiều
....
Hỡi mùa xuân hồng, ta muốn cảm nhận đậm đặc vị ngọt của người'