Đề bài: So sánh cách biểu diễn âm thanh tiếng suối trong Côn Sơn ca và Cảnh khuya
I. Dàn ý
II. Bài văn mẫu
So sánh cách biểu diễn âm thanh của tiếng suối trong Côn Sơn ca và Cảnh khuya
Mẫu văn: So sánh cách biểu diễn âm thanh của tiếng suối trong Côn Sơn ca và Cảnh khuya
Thiên nhiên luôn là nguồn cảm hứng vô tận trong thơ ca, từ trăng, sao, mây, đến núi non, chim chóc... Đặc biệt, tiếng suối, mặc dù ít khi xuất hiện, nhưng khi được nhắc đến, ta liền nghĩ đến sự đồng điệu giữa Nguyễn Trãi và Hồ Chí Minh qua hai tác phẩm Côn Sơn ca và Cảnh khuya.
Có thể nói rằng, qua mọi giai đoạn, thiên nhiên luôn khiến các nhà thơ xao xuyến. Nguyễn Trãi - Hồ Chí Minh: Hai tâm hồn, hai thời kỳ, nhưng lại chung một bản thơ, đó là tiếng suối - âm thanh của núi rừng. Tuy nhiên, tiếng suối ở mỗi bài thơ lại mang đến những vẻ đẹp đặc biệt. Tiếng suối trong Côn Sơn ca như là:
Dòng suối Côn Sơn chảy rì rầm, nghe như tiếng đàn cầm nhẹ nhàng bên tai.
Nguyễn Trãi mô tả tiếng suối rì rầm như tiếng đàn cầm êm dịu, khiến tác giả say mê. Âm thanh này thể hiện tâm trạng thanh thản khi tác giả hòa mình vào thiên nhiên, rời xa những lo toan chen chúc của cuộc sống. Suối Côn Sơn giúp ta cảm nhận sức sống tràn trề và khao khát cuộc sống giản dị, trở về với thiên nhiên, quên hết những phiền muộn về danh lợi. Sự trong trẻo của nó như làm sạch hết những lo lắng của cuộc sống, chỉ còn lại sự yên bình trong tâm hồn giữa không gian thanh vắng mà những tâm hồn hiền triết trân trọng. Trở về với thiên nhiên, nhà thơ thoát khỏi sự gò ép và tù túng, để tâm hồn bay bổng với cuộc sống. Khác với Nguyễn Trãi, Bác Hồ mô tả tiếng suối trong Cảnh khuya mang đậm tâm trạng:
Âm thanh của suối như là tiếng hát xa
Tiếng suối ở đây cũng như là tiếng hát xa vang vọng. Trong cảnh núi rừng yên bình, Bác Hồ nghe thấy tiếng suối và như cảm nhận được tiếng hát vọng lại giữa không gian. Đó có thể là âm thanh của đại ngàn rộng lớn đang mời gọi nghệ sĩ thả hồn vào. Tuy nhiên, nếu Nguyễn Trãi say mê thả hồn vào âm nhạc, thì Bác Hồ không quên hiện thực. Trái tim của Người vẫn cháy, mải miết lo lắng cho vận mệnh dân tộc, đất nước. Người say trước cảnh vật, mê mải tiếng hát ấm áp và ngân vang nhưng không chìm đắm hoàn toàn trong đó. Trong tâm khảm của Người, Bác vẫn 'quên mình cho tất cả' vì hiện thực khắc nghiệt của Cuộc cách mạng là nốt im lặng làm xao lạc trước cảnh chiến khu Việt Bắc chỉ là nhất thời. Điều này làm nổi bật sự vĩ đại trong trái tim của vị lãnh tụ kính yêu.
Hình ảnh âm thanh của tiếng suối được tái hiện thông qua nghệ thuật so sánh và ẩn dụ trong phần mở đầu của hai bài thơ thể hiện sự khéo léo trong việc sử dụng ngôn ngữ tinh tế của hai nhà thơ. Thiên nhiên, dù được cảm nhận thông qua thính giác, nhưng với sự tinh tế của nghệ sĩ, trở thành những tác phẩm nghệ thuật thực sự. Tiếng suối trở thành một bản đàn, một bài hát một cách tự nhiên và dung dị. Đằng sau đó, chúng ta thấy sự hòa quyện của hai nghệ sĩ lớn. Nguyễn Trãi - Hồ Chí Minh: Cả hai đều trân quý thiên nhiên mỗi cách rất riêng, rất thơ, rất trữ tình. Qua đó, ta nhận ra tình yêu cuồng nhiệt với thiên nhiên, sự hòa quyện với vẻ đẹp kỳ bí và ẩn chứa trong đó là khao khát cuộc sống giản dị và cao quý.
Bằng bút pháp nghệ thuật tinh tế, thiên nhiên - tiếng suối trong Côn Sơn ca và Cảnh khuya hiện lên gần gũi. Ở đó, ta thấy trái tim của hai nghệ sĩ lớn xao xuyến trước vẻ đẹp hùng vĩ và hoang sơ của thiên nhiên. Vẻ đẹp tâm hồn của Nguyễn Trãi và Hồ Chí Minh khiến người đọc trân trọng, nâng niu đến mãi sau này.
"""""HẾT"""""-
Âm thanh của tiếng suối xuất hiện trong cả hai bài thơ Bài ca Côn Sơn và Cảnh khuya, nhưng thông qua cảm nhận tinh tế và tài năng nghệ thuật, mỗi nhà thơ lại có cách biểu đạt riêng, mang đến cho mỗi bài thơ những đặc điểm riêng biệt. Để hiểu thêm về sự tương đồng và khác biệt giữa hai bài thơ, cùng với bài văn so sánh âm thanh tiếng suối trên đây, bạn có thể tham khảo thêm: Phân tích bài thơ Bài ca Côn Sơn của Nguyễn Trãi và Phân tích Cảnh khuya của Hồ Chí Minh.