Ai đã đặt tên cho dòng sông? của tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường được sáng tác tại Huế vào ngày 4 tháng 1 năm 1981 và sau đó được xuất bản trong một tập sách cùng tên.
Mytour mang đến cho bạn tài liệu Soạn văn 12: Ai đã đặt tên cho dòng sông?. Hãy cùng tham khảo để có thêm kiến thức hữu ích về tác giả và tác phẩm này.
Soạn bài Ai đã đặt tên cho dòng sông - Mẫu 1
Soạn bài Ai đã đặt tên cho dòng sông - Chi tiết
I. Tác giả
- Hoàng Phủ Ngọc Tường sinh năm 1937 tại Huế.
- Quê hương của ông là làng Bích Khê, xã Triệu Long, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị.
- Ông đã hoàn thành việc học tại Huế và tốt nghiệp Trung học, sau đó theo học tại Đại học Sư phạm Sài Gòn (tốt nghiệp năm 1960), và Đại học Huế (tốt nghiệp năm 1964).
- Năm 1966, Hoàng Phủ Ngọc Tường gia nhập chiến khu và tham gia vào cuộc kháng chiến chống Mỹ thông qua hoạt động văn học nghệ thuật.
- Trước đây, ông đã giữ chức vụ Tổng thư ký của Hội Văn học nghệ thuật Bình - Trị - Thiên và là Tổng biên tập của tạp chí Cửa Việt.
- Hoàng Phủ Ngọc Tường là một nhà văn tài năng, chuyên viết về thể loại bút ký.
- Tác phẩm của ông kết hợp một cách hài hòa giữa sự sắc bén của trí tuệ với tính cảm, nền nghị luận sắc sảo kết hợp với tư duy sâu sắc, là kết quả của sự hòa trộn giữa kiến thức về triết học, văn hóa, lịch sử, và địa lý.
- Một số tác phẩm nổi bật của ông bao gồm Ngôi sao trên đỉnh Phu Văn Lâu (1971), Rất nhiều ánh lửa (1979), Ai đã đặt tên cho dòng sông (1986), Hoa trái quanh tôi (1995)...
II. Tác phẩm
1. Bối cảnh sáng tác
- Bài viết được tạo ra tại Huế vào ngày 4 tháng 1 năm 1981, sau đó được xuất bản trong một cuốn sách cùng tên.
- Bài bút ký này được chia thành ba phần, với đoạn trích trong sách giáo khoa thuộc phần đầu tiên.
2. Cấu trúc
Bao gồm hai phần:
- Phần 1. Từ khởi đầu đến “mãi mãi yêu quý quê hương đất nước”: hành trình của Sông Hương.
- Phần 2. Phần còn lại: sông Hương - dòng sông của lịch sử và thơ ca.
3. Tóm lược
Trong số các dòng sông tuyệt đẹp trên lãnh thổ quốc gia, chỉ có sông Hương là thuộc về một thành phố duy nhất. Tại nguồn, sông Hương đã trở thành một ca khúc ca ngợi về rừng già. Nó tự hào với vẻ đẹp mãnh liệt và hoang sơ, với những ghềnh thác và hẻm núi bí ẩn.
Khi đi qua vùng đồng bằng, sông Hương mềm mại và lãng mạn, làm say lòng người. Hai bên bờ sông Hương rực rỡ với màu đỏ của hoa đỗ quyên. Dòng nước mềm mại uốn cong như một tấm lụa, trôi đi giữa hai dãy đồi như những bức tranh sống động, nghệ thuật. Sông Hương đẹp đến mê hồn với sắc màu biến đổi: “sáng xanh, trưa vàng, chiều tím”. Khi chảy qua thành phố Huế, sông Hương trở nên bình lặng và chậm rãi như nhịp slow. Sông Hương như một nữ tài năng đàn dương cầm trong đêm khuya. Đây cũng là sông của lịch sử, đã sống qua hàng thế kỷ vinh quang với sứ mệnh của mình. Sông Hương là biểu tượng của thời gian, của truyền thống lịch sử.
4. Ý nghĩa của Tiêu đề
Tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông” của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã được xuất bản trong tập sách cùng tên. Khi đặt tiêu đề cho bài viết của mình, nhà văn đã truyền đạt nhiều thông điệp sâu sắc. Đầu tiên, câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là một điều hiếm hoi, đặc biệt khi nó được chọn làm tiêu đề cho một tác phẩm. Điều này làm nổi bật sự độc đáo của tác giả. Đồng thời, qua câu hỏi này, Hoàng Phủ Ngọc Tường muốn khuyến khích người đọc tìm hiểu về nguồn gốc của con sông, đặc biệt là sông Hương ở Huế. Sông này đã liên kết với đất đai này qua hàng thế kỷ. Dòng sông bắt nguồn từ một truyền thuyết đẹp: “Dân làng Thành Chung, yêu mến con sông đẹp, đã nấu nước từ hàng trăm loài hoa để tôn vinh sông Hương”. Tên gọi “sông Hương” không chỉ đơn giản mà còn chứa đựng một ý nghĩa sâu sắc.
Không chỉ vậy, thông qua tiêu đề này, Hoàng Phủ Ngọc Tường còn thể hiện sự tự hào về con người và văn hóa truyền thống của địa phương, những gì được bảo tồn qua hàng ngàn năm. Tác giả cũng muốn thể hiện lòng biết ơn đối với thế hệ trước đã khai phá và bảo vệ vùng đất này. Đó là niềm tự hào sâu sắc về quê hương, đất nước. “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” thực sự là một tiêu đề độc đáo, chứa đựng những ý tưởng mà Hoàng Phủ Ngọc Tường muốn truyền đạt.
III. Hiểu - đọc văn bản
1. Dòng sông tự nhiên
- Ở nguồn: sông Hương được mô tả như “bản ca về rừng già”, “cô gái Di gan”, “mẹ phù sa của xứ sở văn hóa”.
- Từ nguồn đến thành phố Huế: sông Hương được mô tả như một người con gái lần đầu tiên trải qua tình yêu, vừa e lệ nhút nhát, vừa dũng cảm và chủ động.
- Trong lòng thành phố Huế: sông Hương được so sánh như một người con gái đắm chìm trong tình yêu, như một nghệ sĩ tài hoa đang biểu diễn âm nhạc trong đêm tối.
- Từ Huế ra biển: sông Hương được ví như một người con gái trung thành và lưu luyến, chia tay người yêu với tâm trạng xúc động.
=> Tác giả chủ yếu cảm nhận vẻ đẹp của sông Hương thông qua góc nhìn về tình yêu, khiến cho sông Hương trở nên như một người con gái trung thành, tận tụy với tình yêu của mình.
2. Sông Hương trong lịch sử
- Sông Hương là một nhân chứng quan trọng của lịch sử Huế và cả đất nước, chứng kiến những biến cố đau thương trong cuộc kháng chiến và sự thăng trầm của lịch sử Việt Nam.
- Sông Hương được coi như một công dân trách nhiệm với đất nước, gắn bó với Huế qua nhiều thời kỳ lịch sử, từ thời Trung Đại đến cách mạng tháng Tám, đã góp phần vào những chiến công vĩ đại.
3. Ý nghĩa văn hóa của sông Hương
- Sông Hương được coi là “người mẹ phù sa của vùng văn hóa xứ Huế”, là nguồn cảm hứng cho âm nhạc cổ điển và các tác phẩm văn học nổi tiếng.
- Sông Hương còn là nơi ghi lại những cảm xúc sâu lắng của thi nhân trong đêm khuya, không gì có thể sánh kịp với hình ảnh đó.
=> Sông Hương được mô tả như một người con gái phong cách, trung thành trong tình yêu, can đảm trong lịch sử, tài năng sáng tạo trong âm nhạc và văn hóa, khiêm tốn trong cuộc sống. Sông Hương là biểu tượng của vẻ đẹp phụ nữ Huế.
Soạn bài Ai đã đặt tên cho dòng sông một cách ngắn gọn
I. Giải câu hỏi
Câu 1. Sông Hương ở thượng nguồn được tác giả mô tả như thế nào? Hãy chứng minh điều này qua các hình ảnh, chi tiết và kỹ thuật nghệ thuật trong bài viết của tác giả.
- Sông Hương được mô tả với vẻ đẹp hùng vĩ, như những đoạn sông 'rồng rắn giữa rừng già, dữ dội qua những thác nước, xoáy sóng như cơn bão...'
- Vẻ đẹp cảm động và lãng mạn khiến mọi người không thể không yêu mến, khen ngợi với 'vẻ dịu dàng, cuốn hút giữa những dặm đường rực rỡ màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng'.
- Hình dáng của một cô gái Di-gan 'thông thoáng và hoang dại' thật quyến rũ, bí ẩn, kèm theo 'tính gan dạ, tâm hồn tự do và trong trắng'.
- Khi rời khỏi rừng già, sông Hương trở thành 'người mẹ phù sa của vùng văn hóa xứ sở': từ bỏ sự mạnh mẽ, hoang dã để trở thành một phụ nữ dịu dàng, một người mẹ đồng cảm.
=> Độc đáo trong cách viết của tác giả: Sử dụng những so sánh độc đáo, sáng tạo.
Câu 2. Phần miêu tả sông Hương khi chảy qua đồng bằng và ngoại ô thành phố phản ánh những phẩm chất nào trong phong cách viết của tác giả? Hiệu quả thẩm mỹ của phong cách đó là gì?
- Sự quan sát tỉ mỉ, tinh tế trong việc mô tả hành trình của sông Hương: 'Sông Hương đã chuyển dòng một cách liên tục, vòng giữa khúc quanh đột ngột, uốn cong mình theo những đường cong thật mềm...'
- Những so sánh tưởng tượng độc đáo: 'Người gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa tràn ngập hoa dại...'
=> Hiệu quả thẩm mĩ: vừa làm nổi bật vẻ đẹp phong phú (trí tuệ, lãng mạn, uy nghi) của sông Hương, vừa thể hiện tình yêu sâu sắc và hiểu biết sâu rộng của tác giả về con sông.
Câu 3. Sông Hương khi chảy vào thành phố Huế có những đặc điểm gì? Sự phát hiện của tác giả về đặc thù riêng của sông Hương cho thấy điều gì về tình cảm của tác giả với Huế và con sông này?
- Khi chảy vào thành phố Huế, sông Hương trở nên 'hồn nhiên và vui tươi':
- Khi đối mặt với thành phố Huế, sông Hương cong ngả một cách nhẹ nhàng sang phía Cồn Hến, đường cong ấy như một lời 'vâng' dịu dàng của tình yêu;
- Sông Hương tặng cho Huế điệu nhảy lảng nhẹ, điệu nhảy chậm đầy tình cảm dành riêng cho Huế; dòng chảy lênh đênh như muốn đi muốn ở... âm thầm vấn vương một nỗi nhớ;
- Khi rời khỏi kinh thành vẫn còn nhớ nhung quay trở lại gặp lại thành phố một lần nữa tại thị trấn Bao Vinh.
- Phát hiện của tác giả về đặc điểm riêng biệt của sông Hương cho thấy tác giả rất thân thiết, hiểu biết sâu sắc về sông Hương và xứ Huế.
Câu 4. Tác giả đã nhấn mạnh những phẩm chất nào của sông Hương qua lịch sử và trong thơ ca? Phân tích cái nhìn độc đáo, đầy phát hiện của tác giả?
* Dòng sông đầy lịch sử:
- Sông Hương là một nhân chứng quan trọng trong lịch sử của Huế, của đất nước: 'soi bóng kinh thành Phú Xuân của vị anh hùng Nguyễn Huệ', chứng kiến những đau buồn của các cuộc khởi nghĩa trong thế kỷ XIX, ...
Sông Hương, như một công dân trung thành với đất nước, sẵn sàng hy sinh cho sự nghiệp cộng đồng.
Là một phụ nữ gan dạ, luôn gắn bó với Huế qua những trận chiến anh dũng, từ thời trung đại đến cách mạng tháng tám.
Dòng sông huyền thoại:
Sông Hương được xem như nguồn cảm hứng vô tận của văn hóa Huế, nơi sinh ra những bản nhạc cổ điển độc đáo.
Người phụ nữ tài năng, đàn đáng kính giữa bóng đêm tĩnh lặng, luôn khiến lòng người say mê với âm nhạc tinh tế.
=> Tác giả đã khám phá ra những vẻ đẹp đa chiều của sông Hương, từ đó hiểu được giá trị vô song của dòng sông này. Sông Hương không chỉ là một con sông thông thường, mà còn là biểu tượng của linh hồn, chứa đựng những giá trị bền vững của vùng đất Huế.
Câu 5. Trong đoạn trích, tác giả đã thể hiện những đặc điểm nổi bật của phong cách viết.
Tích tụ những tình cảm sâu sắc từ kiến thức văn hóa đa dạng về lịch sử, văn hóa và văn chương, kết hợp với một phong cách văn tao nhã, tinh tế và lôi cuốn. Ngôn ngữ trong trẻo, đầy hình ảnh, và đậm chất thơ…
II. Thực hành
Bạn cảm thấy ấn tượng nhất với đoạn văn nào trong bài viết? Hãy phân tích những ý tưởng, hình ảnh và ngôn ngữ đặc sắc của tác giả qua đoạn văn đó.
Gợi ý:
- Đoạn văn: 'Trong dòng sông... dãy núi Kim Phụng'.
- Phân tích:
Hoàng Phủ Ngọc Tường được biết đến là một nhà văn có tài về bút ký. Trong số các tác phẩm của ông, không thể không nhắc đến “Ai đã đặt tên cho dòng sông”. Trong tác phẩm này, dòng sông Hương được mô tả đặc biệt khi ở thượng nguồn.
Dòng sông Hương ở thượng nguồn được Hoàng Phủ Ngọc Tường tả lại với hai nét đặc trưng: mạnh mẽ, hoang dã nhưng cũng mang đậm vẻ dịu dàng và cuốn hút. Con đường của sông Hương tương tự như các con sông khác - bắt đầu từ thượng nguồn - nơi mà theo tác giả, giống như “một bản tình ca của rừng sâu”. Thật vậy, dòng sông ở đây đã kết nối với dãy núi Trường Sơn hùng vĩ. Nó mang trong mình vẻ đẹp mạnh mẽ với sức mạnh tự nhiên vô tận: “rợn người giữa những tán cây rừng sâu, mãnh liệt qua những thác nước, cuộn xoáy như cơn lốc vào những hốc đá ẩn mình”. Sự kết hợp giữa phép so sánh và lối diễn đạt mạnh mẽ cùng với cấu trúc văn hoa đã làm cho dòng sông hiện lên như một bản nhạc phong phú của thiên nhiên. Nhưng bản tình ca ấy không chỉ mang tính hùng vĩ, mà vẫn giữ được vẻ trữ tình sâu lắng. Sau những “rợn người”, “cuộn xoáy”, dòng sông dần trở nên “dịu dàng” hơn, thú vị hơn để rồi có thể làm “cuốn hút” bất cứ ai khi ngắm nhìn vẻ đẹp của nó “giữa những dải đỏ rực màu của hoa đỗ quyên rừng”.
Đặc biệt ở điều đó là vẻ đẹp hoang dã, nguyên sơ của rừng già đã mang lại cho sông một vẻ đẹp giống như một “cô gái Di-gan phóng khoáng và quyến rũ”.
Nhà văn mong muốn mang lại cho người đọc cái nhìn sâu sắc hơn về sông Hương, xem nó như một “đấng sáng tạo” đã đóng góp vào việc tạo dựng và bảo tồn văn hóa của xứ Huế.
Sông Hương ở thượng nguồn được nhà văn mô tả một cách độc đáo. Tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông” giúp hiểu rõ hơn về vẻ đẹp của sông Hương - một biểu tượng của thành phố Huế.
Chuẩn bị bài Ai đã đặt tên cho dòng sông - Mẫu 2
I. Trả lời câu hỏi
Câu 1. Sông Hương ở phần cao nguyên được tác giả mô tả như thế nào? Thông qua các hình ảnh, chi tiết, liên tưởng và kỹ thuật nghệ thuật, hãy chứng minh tính riêng biệt trong phong cách viết kí của tác giả.
- Sông Hương ở phần cao nguyên mang vẻ hoang dã, bí ẩn nhưng cũng có lúc dịu dàng, cuốn hút:
- Lúc ở rừng sâu: “như một bản tình ca của rừng già, rợn người giữa bóng cây rậm rạp, mãnh liệt qua những thác nước, cuộn xoáy như cơn lốc…”.
- Ở giữa dãy Trường Sơn: “như một cô gái Di-gan phóng khoáng và hoang dã”; rừng sâu đã tạo ra “bản lĩnh dũng cảm và tinh thần tự do, trong sạch”.
- Rời khỏi rừng: “một vẻ đẹp dịu dàng và trí tuệ, trở thành người mẹ phù sa của một vùng văn hóa và xứ sở”.
- Tính đặc biệt trong phong cách viết kí của tác giả: sử dụng các so sánh độc đáo, ngôn từ sâu sắc…
Câu 2. Miêu tả dòng sông Hương khi chảy qua đồng bằng và ngoại ô của thành phố thể hiện những phẩm chất nào trong phong cách viết của tác giả? Hiệu quả mỹ thuật của cách viết đó?
- Miêu tả dòng sông Hương khi chảy qua đồng bằng và ngoại ô của thành phố phản ánh những phẩm chất trong phong cách viết của tác giả:
- Khả năng quan sát, sử dụng từ ngữ
- Hiểu biết sâu rộng về địa lý, đặc điểm của dòng sông.
- So sánh độc đáo, tinh tế trong việc kết nối ý tưởng.
- Hiểu biết rộng lớn về nhiều lĩnh vực.
- Tác dụng thẩm mỹ của cách viết đó: giúp phác họa vẻ đẹp của sông Hương một cách chân thực, sống động nhất.
Câu 3. Sông Hương khi chảy vào Huế có điểm đặc biệt nào? Phát hiện của tác giả về đặc điểm riêng của sông Hương thể hiện điều gì về tình cảm của tác giả với Huế và dòng sông?
- Khi chảy vào Huế, sông Hương trở nên “phấn chấn”:
- Khi đối diện với thành phố Huế, sông Hương cong nhẹ về phía Cồn Hến, đường cong đó như một lời “vâng” im lặng của tình yêu;
- Đem đến cho Huế những đợt sóng chảy êm dịu, như điệu nhạc slow dành riêng cho Huế; dòng chảy lắng đọng như muốn lưu lại… tiếng gọi của một trái tim;
- Khi rời khỏi thành phố vẫn còn lưu luyến quay lại, trở về gặp lại thành phố một lần nữa ở thị trấn Bao Vinh.
- Sự phát hiện của tác giả về đặc điểm độc đáo của sông Hương cho thấy tác giả có mối liên kết sâu sắc, hiểu biết về sông Hương và thành phố Huế.
Câu 4. Tác giả đã nhấn mạnh những đặc điểm gì của sông Hương qua lịch sử và trong thơ ca? Phân tích cách nhìn độc đáo mang tính khám phá của tác giả?
* Dòng sông có lịch sử:
- Sông Hương là một nhân chứng sống động của lịch sử Huế, của đất nước: “phản ánh hình ảnh kinh thành Phú Xuân của vua Nguyễn Huệ anh hùng”, trải qua những biến cố đau thương của các cuộc nổi dậy trong thế kỷ XIX, ...
- Sông Hương như một công dân trách nhiệm với tổ quốc: “hiến dâng cuộc đời để ghi dấu chiến công”, ...
- Là người con gái dũng cảm: gắn bó với Huế qua nhiều trận đánh anh hùng từ thời trung đại, cho đến cách mạng tháng tám cũng với những thành tựu rực rỡ, ...
* Dòng sông thơ mộng:
- Sông Hương là “bậc mẹ phù sa của vùng văn hóa xứ sở”: từ những bản nhạc cổ điển Huế, những giai điệu trong cuộc đời Kiều và bản Tứ đại cảnh đều mọc lên bên bờ sông Hương.
- Là nghệ nhân nữ tài ba đánh đàn trong đêm tĩnh lặng: khác biệt trong cảm xúc của các thi nhân.
=> Tác giả đã khám phá ra những vẻ đẹp từ nhiều góc độ khác nhau để hiểu đúng giá trị của dòng sông. Sông Hương không chỉ là một dòng sông bình thường, mà trở nên hào hứng, đong đầy tinh thần, mang theo giá trị văn hóa lâu đời của Huế.
Câu 5. Tính đặc sắc của phong cách văn của tác giả.
Tính đặc biệt trong phong cách của Hoàng Phủ Ngọc Tường:
- Phong cách viết độc đáo, đặc biệt.
- Sử dụng nhiều biện pháp tu từ.
- Kết hợp giữa liên tưởng, tưởng tượng và kiến thức sâu rộng về nhiều lĩnh vực.
- Sử dụng ngôn ngữ phong phú, giàu hình ảnh…
II. Thực hành
Anh (chị) ấn tượng nhất với đoạn văn nào trong bài bút kí? Qua đoạn văn đó, hãy phân tích những đặc điểm về ý tưởng, hình ảnh và ngôn ngữ của tác giả.
Gợi ý:
- Đoạn văn ấn tượng nhất: khi sông Hương chảy vào thành phố Huế: “Từ đây, như đã tìm thấy con đường về… về Tứ đại cảnh”.
- Bút pháp của tác giả thể hiện sự trỗi dậy khi mô tả những hình ảnh đặc sắc, cảm nhận tinh tế, sự liên tưởng và so sánh đầy ngẫu hứng, lý thú, thể hiện tình yêu say đắm với dòng sông.
Soạn bài Ai đã đặt tên cho dòng sông - Mẫu 3
(1) Khai mạc
Giới thiệu về tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường và đoạn trích từ “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”.
(2) Nội dung chính
a. Sông Hương ở nguồn
- Vẻ đồng quê hùng vĩ với hình ảnh của những dòng sông “rền rĩ giữa rừng già, mãnh liệt qua những ghềnh thác, xoáy sâu như cơn lốc…”.
- Vẻ đẹp lãng mạn và trữ tình của sông Hương khiến người ta không thể không say mê, ngợi khen bằng “vẻ dịu dàng, cuốn hút giữa những dặm đường chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng”.
- Dáng vẻ của một cô gái Di-gan “phóng khoáng và hoang dại” thật quyến rũ, bí ẩn, cùng với “tinh thần tự do và trong sáng”.
- Khi rời khỏi rừng già, sông Hương trở thành “người mẹ phù sa của vùng văn hóa xứ sở”: từ bỏ cái tính mạnh mẽ, hoang dại để trở thành một người phụ nữ hiền hậu, một người mẹ ân cần.
b. Sông Hương ở ngoại ô thành phố Huế
- Được so sánh với “cô gái xinh đẹp nằm say giấc trên cánh đồng Châu Hoá đầy hoa dại”.
- “Sông Hương luôn thay đổi dòng nước một cách liên tục, quanh co đột ngột, uốn khúc theo những đường cong mềm mại…”
c. Sông Hương khi đổ vào Huế
- Khi đối diện với thành phố Huế, dòng sông uốn mình nhẹ nhàng như một cánh cung nhẹ nhàng sang Cồn Hến, đường cong ấy khiến cho dòng nước trở nên nhẹ nhàng, như một lời “vâng” không lên tiếng của tình yêu.
- Mang đến cho Huế điệu chảy êm đềm, điệu slow đầy tình cảm dành riêng cho Huế; dòng nước trôi ngập ngừng như muốn đi, muốn ở… như tiếng thở dài của một trái tim khao khát;
- Khi rời xa kinh thành, vẫn còn nhớ nhung muốn quay trở lại gặp gỡ thành phố một lần nữa ở thị trấn Bao Vinh.
d. Sông Hương khi rời xa Huế
- Nghiêng về phía bắc chính, ôm lấy Cồn Hến trong sương mờ, xa dần thành phố để tiễn đưa ra đi giữa màu xanh của tre và vườn cây cau ở ngoại ô Vĩ Dạ
- Thay đổi dòng nước bất ngờ, rẽ sang hướng đông tây để gặp gỡ lại thành phố cuối cùng ở góc thị trấn cổ Bao Vinh.
e. Dòng sông của lịch sử, thi ca
- Dòng sông chứa đựng lịch sử:
- Là một nhân chứng sống động của lịch sử Huế và đất nước: “soi bóng kinh thành Phú Xuân của anh hùng Nguyễn Huệ”, chứng kiến những biến cố đau thương của các cuộc khởi nghĩa thế kỉ XIX, ...
- Là một công dân với ý thức trách nhiệm sâu sắc với đất nước: “sẵn sàng hiến dâng cuộc đời để góp phần vào chiến công”, ...
- Là một người con gái anh hùng chặt chẽ với Huế qua nhiều trận chiến anh dũng từ thời trung đại, cho đến cách mạng tháng tám cũng là những người có công vang dội, ...
- Sông Hương trong văn hóa thi ca:
- Toàn bộ âm nhạc cổ điển của Huế, từ những bản nhạc của Kiều đến Tứ đại cảnh, đều sinh ra trên dòng sông Hương.
- Nghệ sĩ nữ tài ba thổi hồn vào những buổi đêm tĩnh lặng bằng những bản nhạc không lẻ loi mà các thi sĩ không bao giờ có thể tái hiện được.
=> Sông Hương không chỉ là một dòng sông thường trực, mà còn mang trong mình linh hồn, gửi gắm những giá trị vô giá của vùng đất Huế.
(3) Tổng kết
Xác nhận về giá trị nội dung và nghệ thuật của đoạn trích 'Ai đã đặt tên cho dòng sông?'