1. Soạn bài Nhớ rừng của Thế Lữ - Câu 1
Bài thơ Nhớ rừng của Thế Lữ được chia thành 05 đoạn, mỗi đoạn chứa các nội dung chính như sau:
- Đoạn 1 và đoạn 4: Nội dung của các đoạn này thể hiện sự uất hận của con hổ khi bị trở thành đồ chơi bên cạnh lũ gấu ngớ ngẩn, trong một cảnh tượng tầm thường và giả tạo ở vườn bách thú.
- Đoạn 2 và 3: Những đoạn này gợi nhớ về hình ảnh tự do, rộng lớn của núi rừng trong quá khứ huy hoàng
- Đoạn 5: Nhớ về cảnh tượng núi rừng xưa và những giấc mộng vĩ đại.
2. Soạn bài Nhớ rừng của Thế Lữ - Câu 2
a)
- Cảnh vật tại vườn bách thú rất chật hẹp và bức bối:
Trong vườn bách thú, con hổ cảm thấy mình bị giam cầm trong một không gian nhỏ hẹp, bao quanh bởi những cánh cửa sắt và ánh đèn chói lóa. Tâm trạng của nó trở nên u uất và tức giận. Những ngày trôi qua, con hổ chỉ biết ngồi yên trong cũi sắt, nhìn ra ngoài với ánh mắt mơ màng, mơ về những thảo nguyên rộng lớn và rừng rậm mà nó từng chiếm hữu. Giờ đây, nó chỉ là một phần của một bức tranh mờ nhạt, không thuộc về nó, chỉ là một món đồ chơi mà con người dùng để giải trí.
- Cảnh tượng hùng vĩ của núi rừng, nơi con hổ từng là chúa tể trong những 'ngày xưa': Ở núi rừng, mọi thứ đều mênh mông và hoang sơ. Những đỉnh núi vươn cao, những cánh rừng rậm rạp với hàng trăm loài cây, và âm thanh của tự nhiên vang vọng trong từng cơn gió. Con hổ cảm thấy mình hòa nhập vào thế giới hoang dã, không bị gò bó bởi tường sắt và cũi. Đây là nơi nó nắm giữ quyền lực, sự mạnh mẽ và tự do mà nó luôn khao khát.
Sự tương phản giữa thế giới nhân tạo và tự nhiên, giữa sự gò bó và tự do, rõ ràng qua những cảnh tượng này. Con hổ thể hiện sự chán ghét đối với sự giam cầm và khao khát tự do, cùng nỗi nhớ về những thời kỳ hoang dã, nơi mà nó cảm thấy thực sự thuộc về.
b) Cảnh núi rừng hùng vĩ như một bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ, với những 'bóng cây già' kéo dài vô tận, đầy vẻ thâm nghiêm. Những dãy núi cao vút như những bức tường đá đồ sộ, đầy uy nghi, làm nổi bật sự mạnh mẽ và bí ẩn của vùng đất này. Dưới ánh sáng ban mai, những tia sáng xuyên qua cành cây rậm rạp, tạo nên những bóng đổ sâu thẳm, tôn lên vẻ đẹp hoang sơ và quyền lực của tự nhiên.
Âm thanh dữ dội của thiên nhiên như 'tiếng gió rít' và 'giọng nguồn gào thét' hòa quyện thành bản giao hưởng tự nhiên, vang vọng khắp không gian rừng sâu. Tiếng gió như những điệu nhạc dồn dập, mang hơi thở của rừng, làm không khí thêm sống động và hùng vĩ. Cùng với đó, tiếng gào thét của nguồn nước như tiếng gọi bí ẩn của tự nhiên, lôi cuốn mọi sinh linh vào lòng rừng sâu.
Sự hoang dã của vùng thảo nguyên không tên tuổi gợi lên một câu chuyện về sức mạnh vĩnh cửu và tính cách bí ẩn của thiên nhiên. Tại đây, không có sự can thiệp của con người, không dấu vết của nền văn minh hiện đại, chỉ còn lại sự hoang vu, bao la và vĩnh cửu của thiên nhiên. Cỏ cây xanh tốt, hoa dại nở rộ, tạo nên một cảnh tượng huyền bí và lôi cuốn. Sự hoang dã này làm nổi bật uy quyền của con hổ, khiến nó cảm nhận mình là một phần không thể tách rời của vương quốc hoang dã này.
c) Sự đối lập rõ rệt giữa vườn bách thú và núi rừng hùng vĩ không chỉ là hình ảnh mà còn là biểu tượng của nỗi đau và sự tiếc nuối trong tâm trí con hổ. Khi nhìn những hàng rào sắt cao vút của vườn bách thú, con hổ không khỏi nhớ về những ngày tự do và huy hoàng trong thảo nguyên rộng lớn và rừng rậm. Nỗi nhớ này càng trở nên đau đớn khi so sánh với sự hùng vĩ của núi rừng, nơi con hổ từng là chúa tể.
Tâm trạng của con hổ phản ánh tâm trạng của người Việt Nam khi mất nước, sống trong nỗi nghẹn ngào và tiếc nuối về quá khứ vẻ vang của dân tộc. Giống như con hổ bị giam cầm trong vườn bách thú, người Việt Nam cũng phải đối mặt với sự kìm hãm từ các thế lực bên ngoài. Họ sống trong nỗi nhớ mãi về những trận chiến, chiến công của tổ tiên, những ngày huy hoàng đã qua, trong lòng vẫn vang vọng âm hưởng của những trận chiến oanh liệt trong lịch sử.
3. Soạn Nhớ rừng của Thế Lữ - Câu 3
Hình ảnh con hổ trong bài thơ không chỉ là một sinh vật hoang dã mà còn là biểu tượng của sức mạnh, uy nghi và vẻ đẹp oai phong. Con hổ không chỉ là một con vật, mà là 'chúa sơn lâm', vị vua của rừng rậm, đầy hống hách và huy hoàng. Trong chốn đại ngàn, con hổ tỏa ra vẻ đẹp mạnh mẽ và quyền lực, tạo nên hình ảnh oai phong, khiến mọi sinh linh phải kính phục.
Tuy nhiên, sự đối lập nằm ở chỗ con hổ cũng có thể bị giam cầm trong cũi sắt của vườn bách thú. Đây không chỉ là sự tù túng của con hổ mà còn là hình ảnh của sự đau đớn và u uất của những anh hùng thất bại, những người từng có quyền lực và danh tiếng nhưng giờ đây phải chấp nhận sự tầm thường và bị kiềm hãm bởi xã hội. Trong tình trạng này, con hổ thể hiện sự u uất, sự quan sát từ xa, cô đơn và hành động giả dối trong môi trường không tự do và bị kiểm soát.
Ngược lại, cảnh rừng hùng vĩ, vương quốc của chúa sơn lâm lại là biểu tượng của thế giới rộng lớn, tự do và cao cả. Những dãy núi cao vút, thảo nguyên bao la và rừng rậm um tùm tạo nên một bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ, nơi con hổ từng cai trị và cảm thấy thực sự thuộc về. Ở đây, con hổ tìm thấy tự do và vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên, khiến tâm tư và cảm hứng lãng mạn của nhà thơ trở nên sống động và sâu sắc hơn.
Thông qua sự tương phản giữa hai thế giới này, nhà thơ đã vẽ nên một bức tranh sâu sắc về sự đau đớn, u uất và những ước mơ về tự do và vĩnh cửu. Hình ảnh con hổ và cảnh rừng hùng vĩ trở thành những biểu tượng tinh tế, giúp nhà thơ diễn tả tâm trạng và cảm xúc của mình một cách rõ ràng và sâu sắc.
4. Soạn Nhớ rừng của Thế Lữ - Câu 4
Nhà phê bình Hoài Thanh đã nhận xét về Thế Lữ như một tướng lĩnh điều khiển đội quân Việt ngữ với những chỉ lệnh không thể cưỡng lại, khen ngợi nghệ thuật sử dụng từ ngữ của ông với độ chính xác và uyển chuyển cao. Từ ngữ trong các tác phẩm của Thế Lữ không chỉ là từ đơn thuần mà còn là phép màu biến cảm xúc và hình ảnh thiên nhiên thành những tác phẩm nghệ thuật sống động. Khi miêu tả âm thanh của núi rừng, Thế Lữ đã tạo ra những hình ảnh sống động và sâu sắc. Tiếng gió thét gào, giọng nguồn hét núi và tiếng thét dữ dội được miêu tả chân thực và mạnh mẽ. Người đọc cảm thấy như đang đứng giữa lòng rừng sâu, nghe thấy tiếng vang của thiên nhiên, không chỉ nhìn thấy mà còn cảm nhận sự sống động và hùng vĩ của cảnh vật. Thế Lữ cũng khéo léo sử dụng điệp ngữ để tạo sự tiếc nuối và xúc động cho người đọc. Bằng cách dùng các từ như 'nào đâu', 'đâu những', ông làm cho hình ảnh và cảm xúc của nhân vật trở nên chân thực và sống động hơn bao giờ hết, tạo nên sự kết nối sâu sắc giữa tác giả và độc giả. Cuối cùng, cách Thế Lữ xử lý câu thơ cũng đáng chú ý. Ông tạo ra những câu thơ nhịp nhàng, cân đối, mô tả dáng vẻ hùng dũng và mềm mại của con hổ, truyền đạt tâm trạng và cảm xúc của nhân vật. Những câu thơ của Thế Lữ không chỉ là hàng từ mà còn là hình ảnh sống động và sâu sắc, làm cho người đọc không thể quên.