Soạn bài Rô-bin-xơn trên hòn đảo hoang ngắn nhất
A. Tổ chức bài viết Rô-bin-xơn trên hòn đảo hoang (ngắn nhất)
Tóm tắt Rô-bin-xơn trên hòn đảo hoang
Câu 1 (trang 129 sách giáo khoa Ngữ văn 9 Tập 2):
Có thể phân chia phần cuối cùng của văn bản thành hai đoạn:
- Đoạn 1 (Quanh người tôi ... khẩu súng của tôi): trang bị của Rô-bin-xơn.
- Đoạn 2 (Về diện mạo ... hết): diện mạo của Rô-bin-xơn.
Câu 2 (trang 129 sách giáo khoa Ngữ văn 9 Tập 2):
Phần miêu tả diện mạo được đặt ở cuối văn bản chỉ chiếm một phần nhỏ. Nguyên nhân là do người kể chuyện là ngôi thứ nhất. Rô-bin-xơn tự miêu tả về bản thân, vì vậy anh chỉ miêu tả những gì anh thấy, như bộ ria mép là một ví dụ. Chi tiết về trang bị vũ khí, trang phục được miêu tả cẩn thận. Đồng thời, đây cũng là một phần của nghệ thuật dụng ý của tác giả.
Câu 3 (trang 129 sách giáo khoa Ngữ văn 9 Tập 2):
Cuộc sống khó khăn hiện lên qua bức tranh vẽ:
- Thời tiết khắc nghiệt với mưa nắng.
- Mọi thứ, từ trang phục cho đến vũ khí, đều được làm từ da dê, cho thấy có thể có nhiều con dê rừng trên đảo hoang.
Câu 4 (trang 129 sách giáo khoa Ngữ văn 9 Tập 2):
Tinh thần lạc quan không ngừng của Rô-bin-xơn giữa mọi khó khăn:
Bức chân dung được miêu tả như một vị thần trên đảo. Rô-bin-xơn không bao giờ than trách, thể hiện tinh thần lạc quan vượt qua mọi gian khổ. Anh không để bản thân bị thiên nhiên đánh bại.
B. Tác giả
- Tên Đi-phô (1660 - 1731)
- Quê quán: Anh
- Hành trình văn học, chiến đấu và cuộc sống của tác giả:
+ Cuộc đời của ông là cuộc sống của một con người với nhiều biến động đầy khắc nghiệt.
+ Trải qua thất bại trong kinh doanh và nợ nần đầy gánh nặng.
+ Tham gia vào hoạt động chính trị, ông phải ngồi tù trong một số thời điểm.
+ Từ năm 60 trở đi, ông đã sản xuất ra nhiều tác phẩm văn chương nổi bật với nhiều tiểu thuyết ấn tượng.
- Tác phẩm nổi bật:
“Rô-bin-xơn Cru-xơ' (1719 - 1720), “Đại úy Xinh – gơn- tơn (1720), 'Môn Ph-lan đơ” (1721), 'Đại tá Giéc' (1721), ..v.v
C. Tác phẩm
- Nguồn gốc và bối cảnh sáng tác: Phần văn bản này được lấy từ tác phẩm nổi tiếng “Rô-bin-xơn Cru-xô” của Đi-phô, một tác giả người Anh, sống vào cuối thế kỷ 17 và đầu thế kỷ 18. Mặc dù đã gần 300 năm kể từ thời điểm đó, nhưng “Rô-bin-xơn Cru-xô” vẫn thu hút được nhiều độc giả, không chỉ vì câu chuyện hấp dẫn mà còn vì phong cách viết mới mẻ, hiện đại, vừa hóm hỉnh vừa sâu lắng.
- Loại hình: Tự truyện
- Phương pháp diễn đạt: Tự kể
- Tóm tắt
Rô-bin-xơn là một thanh niên mạnh mẽ, can đảm, thích mạo hiểm, ham khám phá, và muốn khám phá những vùng đất mới, thích vượt biển. Anh lên tàu tại cảng Hơn, đi cùng bạn bè đến Luân Đôn. Tàu bị chìm gần Yác-mao. Anh không bao giờ nản lòng trước khó khăn, và không chịu rung động trước lời than khóc của cha mẹ, Rô-bin-xơn đã quen biết với một thuyền trưởng tàu buôn đi Chi-nê. Chuyến đi đầu tiên tốt đẹp, nhưng chuyến đi thứ hai gặp phải cướp biển, bị bắt làm nô lệ ở Xa-lê. Hai năm sau, anh trốn thoát và rời đi sang Bra-xin để sống tự lập. Sau bốn năm, anh cùng bạn bè lên tàu buôn đi Chi-nê. Tàu bị gặp phải bão, chìm. Hầu hết mọi người trên tàu đều chết, chỉ còn Rô-bin-xơn sống sót. Tàu bị dạt vào gần một hòn đảo hoang. Anh đã tìm cách lên đảo, lập trại, và chờ đợi mọi thứ còn lại trên tàu đắm, từ khẩu súng, đạn, đến thực phẩm và hành lý. Anh săn bắn, trồng trọt, nuôi dê, và thực hiện mọi công việc từ đan len, làm gốm và nhiều hơn nữa để duy trì cuộc sống cô đơn trên hòn đảo hoang.
Đến năm thứ 25, Rô-bin-xơn tình cờ cứu được một tù binh da đen đang bị thổ dân đưa lên đảo để hành hình. Anh đặt tên cho người này là Thứ Sáu. Không lâu sau đó, anh lại cứu được hai tù binh khác, một người Tây Ban Nha và một người da đen, chính là cha của Thứ Sáu, khi họ sắp bị thổ dân hành hình. Cuộc sống trên đảo hoang giờ đây có bốn người, không còn cô đơn như trước.
Một ngày, một chiếc tàu ghé đến và cập bến gần hòn đảo hoang. Bọn thủy thủ bất chấp quy tắc đã bắt thuyền trưởng và thuyền phó lên bờ để giết chúng trên hòn đảo. Rô-bin-xơn đã cứu thuyền trưởng và giúp họ thu hồi được tàu. Anh trở về quê hương cùng với Thứ Sáu. Rốt cuộc, sau 28 năm, hai tháng, và 19 ngày, Rô-bin-xơn đã sống trên hòn đảo hoang.
- Cấu trúc:
• Phần 1 (đoạn 1): bắt đầu.
• Phần 2 (đoạn 2, 3): trang phục của Rô-bin-xơn.
• Phần 3 (Từ “Quanh người tôi...” đến “bên khẩu súng của tôi”): trang bị của Rô-bin-xơn.
• Phần 4 (phần còn lại): diện mạo của Rô-bin-xơn.
- Ngôi kể (đối với văn bản truyện): Thứ nhất
- Giá trị nội dung:
Qua nhân vật Rô-bin-xơn, nhà văn Đi- phô muốn khẳng định một ý tưởng: Sức mạnh phi thường cùng trí tuệ có thể vượt qua mọi khó khăn, thay đổi hoàn cảnh và chiến thắng bất kỳ điều gì không thuận lợi trong cuộc sống con người. Trước những thử thách của số phận, cần biết sống và lạc quan.
- Giá trị nghệ thuật:
+ Kể bằng sự kết hợp giữa mô tả và biểu cảm.
+ Sử dụng ngôn ngữ ngắn gọn, hài hước và chân thực của người kể chuyện. Giọng điệu nhẹ nhàng và hóm hỉnh.