- Đề 1: Câu ngạn ngữ xưa nói: 'Đàn bà chớ kể Thúy Vân, Thúy Kiều'. Bạn (chị) hãy nêu quan điểm của mình về quan niệm này
- Đề 2: Phân tích hình tượng nhân vật Chí Phèo trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao
- Đề 3: Phân tích thái độ của Huấn Cao đối với Viên quản ngục trong tác phẩm Chữ người tử tù
Soạn bài Tập làm văn số 5 cho lớp 11 với 3 đề bài chọn lọc - Đề số 1
Lời ngạn ngữ cổ xưa của ông cha ta đã truyền lại như một lời khuyên quý báu:
'Nam giới không nên nghe về Phan Trần,'
'Phụ nữ không nên nghe về Thúy Vân và Thúy Kiều.'
Câu này không chỉ đơn thuần cảnh báo về việc tránh những câu chuyện lãng mạn của Phan Trần đối với nam giới, hoặc về Thúy Vân và Thúy Kiều đối với phụ nữ. Nó còn thể hiện một quan điểm cổ hủ, hạn chế phụ nữ trong xã hội xưa, ngăn cấm họ tiếp xúc với tình yêu lãng mạn và cản trở nam giới tiếp cận sự nhạy cảm và nhân từ, từ đó ảnh hưởng đến tính cách của họ. Đây thực sự là một quan điểm hạn chế và không công bằng, làm tổn hại đến quyền lợi và tự do cá nhân.
Truyện về Phan Trần kể về tình yêu bi kịch giữa Phan Sinh và Trần Liên, với kết thúc đau thương do tình yêu mãnh liệt dẫn đến tự vẫn. Điều này phản ánh tư tưởng hẹp hòi về nam giới trong quá khứ. Ngược lại, Truyện Kiều kể về một chuyện tình lãng mạn nhưng cũng đầy bi thương.
Trong xã hội cổ xưa, ảnh hưởng của giáo lý Khổng Tử rất lớn, khiến phụ nữ không có quyền tự do và hạnh phúc theo ý mình. Họ phụ thuộc vào cha, chồng và con cái, và chỉ được xem trọng khi tuân thủ 'Tam Tòng, Tứ Đức': công (kỹ năng và khéo léo trong công việc), dung (sắc diện duyên dáng, lịch thiệp), ngôn (lời nói nhẹ nhàng, lễ phép) và hạnh (tính nết dịu dàng, ngoan ngoãn, đạo đức).
Cách tiếp cận này đánh giá phụ nữ trong xã hội một cách nghiêm khắc và tàn nhẫn. Tuy nhiên, trong Truyện Kiều, nhân vật Kiều đã chọn cách vượt qua sự kiểm soát của cha mẹ, tự do thể hiện tình yêu và thực hiện những hành động mà xã hội xưa coi là không chấp nhận. Dù những hành động này có thể gây ảnh hưởng tiêu cực, nhưng trong xã hội hiện đại, Kiều được xem là nạn nhân của hoàn cảnh, không phải là người đáng trách.
Hành động của Kiều khi đến nhà Kim Trọng vào buổi tối chỉ để thề ước, không có sự lợi dụng vật chất hay thể xác, mà chỉ là biểu hiện chân thành của tình yêu trong sáng. Dù việc bán mình để chuộc cha có thể bị coi là hạ sách, nhưng thực ra, Kiều không mong muốn như vậy. Đây chỉ là kết quả của sự thối nát của xã hội cổ điển. Bước tiếp theo của Kiều chỉ là sự phản bội và thất vọng.
Nếu không có sự can thiệp của gia đình và việc mua bán Kiều, cuộc đời nàng có thể đã không bị đảo lộn đến vậy. Kiều đã nỗ lực thoát khỏi số phận bi thảm, nhưng mọi cố gắng của nàng đều trở nên vô nghĩa.
Chỉ khi hiểu hết những gánh nặng mà Kiều phải gánh chịu, chúng ta mới có thể đánh giá và tôn trọng nàng đúng mức. Kiều không chỉ là một người phụ nữ tài năng và xinh đẹp, mà còn là người có phẩm hạnh cao quý và lòng nhân ái sâu sắc. Nguyễn Du, qua việc mô tả nhân vật Kiều, đã thể hiện lòng nhân đạo đối với những phụ nữ bất hạnh trong xã hội xưa.
Truyện Kiều không chỉ mang tính nhân đạo mà còn vượt thời đại của nó. Điều này khiến một số người đánh giá không thấu đáo và kết luận vội vàng dựa trên tiêu chuẩn cổ xưa của Nho giáo.
Quan niệm 'Phụ nữ không nên kể về Thúy Vân, Thúy Kiều' là một quan điểm lạc hậu và không hợp lý. Thay vì chỉ trích Kiều, chúng ta nên dành sự cảm thông và thấu hiểu đối với nàng.
Soạn bài Tập làm văn số 5 cho lớp 11 với 3 đề bài chọn lọc hấp dẫn - Đề số 2
'Chí Phèo' không chỉ là một tác phẩm nổi bật trong văn học hiện đại mà còn là một đỉnh cao trong sự sáng tạo của nhà văn Nam Cao. Ông đã dùng tài năng của mình để khai thác và thể hiện những số phận bi thương của những người lao động bị xã hội lãng quên, đồng thời tạo ra hình tượng đặc biệt của Chí Phèo - một biểu tượng không thể phai nhòa trong văn học Việt Nam, với sự mới mẻ và sâu sắc trong việc thể hiện nỗi đau của con người.
Chí Phèo ra đời trong hoàn cảnh nghèo khó, không có cha mẹ, không gia đình, không mái ấm và không chỗ đứng trong xã hội. Tuổi thơ của Chí Phèo trôi qua mà không có sự chăm sóc từ phụ nữ ngoài thị Nở. Hắn sinh ra trong một lò gạch cũ bỏ hoang, sống cảnh lang thang từ nhà này sang nhà khác, cho đến khi trở thành lao động cho gia đình Bá Kiến. Dù sống trong nghèo đói, nhưng sự lương thiện của hắn đã bị xã hội đẩy đọa, biến hắn thành một con người tàn bạo, bị bắt nạt và đày đọa.
Cuộc đời Chí Phèo càng trở nên đau đớn khi Bá Kiến ghen tuông và đẩy hắn vào tù một cách vô cớ. Nhà tù, biểu tượng của sự áp bức, đã làm thay đổi Chí Phèo từ một người lương thiện thành một kẻ tội phạm tàn ác. Khi trở về làng, hắn trở thành một người xa lạ, một con quỷ đáng sợ. Để tồn tại, hắn trở nên hung dữ và tham lam. Rượu là thứ duy nhất giúp hắn quên đi nỗi đau, nhưng cũng làm hắn trở nên tàn nhẫn và dữ tợn hơn. Chí Phèo đã thay đổi không chỉ về ngoại hình mà còn về tính cách, trở nên xa lạ với mọi người và chính bản thân mình.
Nam Cao không chỉ khắc họa nỗi đau và sự tha hóa của Chí Phèo, mà còn khám phá những nét đẹp sâu thẳm trong tâm hồn hắn. Sự xuất hiện của thị Nở, một người bị coi là xấu xí theo quan niệm xã hội, lại là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối của Chí Phèo, giúp hắn tìm lại bản chất tốt đẹp của mình. Một chút tình thương và sự quan tâm đã đủ để thắp lên ngọn lửa hi vọng trong lòng Chí Phèo.
Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với thị Nở, Chí Phèo bắt đầu nhận thức rằng có một thế giới rộng lớn bên ngoài, nơi có tiếng chim hót, tiếng chèo thuyền và tiếng cười của những người đi chợ. Hắn nhận ra rằng sự cô đơn và bất hạnh trong tâm hồn là điều đáng sợ hơn cả đói khát và bệnh tật. Hắn khao khát được hòa nhập và được chấp nhận trong xã hội.
Tuy nhiên, định kiến xã hội và sự thiếu tha thứ đã không cho phép Chí Phèo trở lại làm người. Chí Phèo đã phải chịu đựng bi kịch tinh thần và cuối cùng quyết định tự kết liễu đời mình. Hắn không muốn tiếp tục sống trong sự đau khổ và sự ghẻ lạnh. Từ một con quỷ của làng Vũ Đại, Chí Phèo đã trở thành biểu tượng của sự lương thiện và lòng nhân ái, đặt ra những câu hỏi lớn về xã hội và nhân văn.
Bi kịch của Chí Phèo không chỉ là bi kịch của một cá nhân, mà còn là bi kịch của cả một thời đại. Tác phẩm này mở ra những suy ngẫm về cuộc sống hiện đại. Sự tồn tại lâu dài của tác phẩm chứng tỏ giá trị vĩnh cửu của nó và tầm quan trọng của Nam Cao trong văn học Việt Nam.
Soạn bài Tập làm văn số 5 cho lớp 11 với 3 đề bài chọn lọc hấp dẫn - Đề số 3
Nguyễn Tuân là một nhà văn xuất sắc, với mỗi tác phẩm đều thể hiện dấu ấn rõ nét của phong cách lãng mạn. Trong truyện ngắn 'Chữ người tử tù', nhân vật Huấn Cao được xây dựng dựa trên hình mẫu Cao Bá Quát, một nhân vật văn võ toàn tài nhưng không được thời thế ưu ái. Nguyễn Tuân không chỉ tạo ra một nhân vật lý tưởng mà còn tái hiện và khẳng định vẻ đẹp nội tâm của con người trong tác phẩm.
'Chữ người tử tù' là minh chứng rõ nét cho phong cách lãng mạn của Nguyễn Tuân cũng như khả năng xây dựng nhân vật của ông. Cuộc đối đầu giữa Huấn Cao và viên quản ngục không chỉ là sự tương tác giữa hai nhân vật mà còn thể hiện quan điểm nhân sinh của tác giả. Triết lý sống của Nguyễn Tuân, với sự tôn vinh cái đẹp và lương thiện, nổi bật qua nhân vật Huấn Cao, người có học thức và tài năng nhưng vẫn kiên quyết và đầy ý chí. Ông khinh miệt quyền lực và sự tham lam vì lợi ích cá nhân, không kính trọng chế độ hiện tại mà chỉ phẫn nộ trước sự bất công của nó, coi đó như một hệ thống thối nát. Khi viên quản ngục đối đãi tốt với ông, Huấn Cao không những không cảm kích mà còn cảm thấy thêm châm biếm. Hành động này thể hiện sự lạnh lùng và kiên quyết của Huấn Cao trong hoàn cảnh bất công.
Tuy nhiên, qua những ngày dài trong tù, Huấn Cao dần nhận ra cảm xúc chân thành từ viên quản ngục, giúp ông hiểu rằng không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Ông giữ vững tâm hồn lương thiện và cuối cùng đã chấp nhận viên quản ngục làm bạn. Hành động cho chữ viết và lời khuyên tâm giao của Huấn Cao không chỉ là việc hiếm có mà còn là biểu hiện đẹp nhất của tính cách và triết lý sống của ông. Ông mong viên quản ngục từ bỏ công việc hiện tại vì biết rằng môi trường u ám đó không phải là nơi để duy trì lòng lương thiện.
Phần kết của truyện là điểm nhấn sâu sắc khi Huấn Cao viết từng nét chữ như rồng phượng múa, tặng cho viên quản ngục. Hành động này không chỉ là biểu hiện tôn trọng mà còn làm rung động lòng người đọc. Nó khẳng định rằng cái đẹp có thể tồn tại ở mọi nơi, khi tài năng và lòng tốt của con người kết hợp một cách hoàn hảo. Qua nhân vật Huấn Cao, chúng ta thấy sức mạnh của cái đẹp và lòng lương thiện có thể thay đổi con người và cuộc sống.
'Chữ người tử tù' là một tác phẩm vĩ đại của Nguyễn Tuân, thể hiện sự tôn trọng và quan tâm đến cái đẹp và lòng lương thiện trong con người. Huấn Cao không chỉ là một nhân vật mà còn là biểu tượng của sự hiếu khách và chân thành, khẳng định rằng chỉ có tình người mới kết nối và làm cho cuộc sống trở nên đẹp đẽ.