Yêu cầu bài tập
(trang 62, SGK Ngữ văn lớp 8, tập 2)
Mô tả về cuốn sách mà bản thân yêu thích để chia sẻ với bạn bè và lan tỏa tình yêu sách.
Phương pháp giải - Chi tiết xem ở dưới
Áp dụng kỹ năng tạo ra văn bản
Giải thích chi tiết
MÃI MÃI TUỔI 20
“Gửi lời chào tạm biệt - Xin chào gia đình và người yêu của tôi. Đêm nay, tôi sẽ ra đi - Chắc chắn sẽ có một ngày trở về Thủ đô yêu dấu của lòng tôi”
Tại Ngã Ba Đồng Lộc, ngày mùng 3 tháng 6 năm 1972, binh sĩ trẻ Nguyễn Văn Thạc, lúc đó mới 9 tháng tuổi, kết thúc cuốn nhật kí đầu tiên của mình, cũng là cuốn nhật kí cuối cùng trong đời. Cuốn nhật kí có tựa đề “Chuyện đời” của anh ta, sau được biên soạn và xuất bản với tựa đề “Mãi mãi tuổi 20”.
“Mãi mãi tuổi 20” là tác phẩm của tác giả Đặng Vương Hưng, được biên tập lại từ hàng trăm bức thư và cuốn nhật ký “Chuyện đời” dày 240 trang của Liệt sĩ Quân đội nhân dân Việt Nam Nguyễn Văn Thạc. Cuốn sách được Nhà xuất bản Thanh niên phát hành vào năm 2005, bao gồm 319 trang, trong đó có phần mở đầu là lời tựa của nhà thơ Đặng Vương Hưng, phần chính là nhật ký và thư từ của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc. Kết thúc cuốn sách là phần phụ lục, giới thiệu bài viết đạt giải Nhất học sinh giỏi Văn toàn miền Bắc của anh cũng như sự quan tâm của dư luận đối với cuốn sách.
Nguyễn Văn Thạc sinh năm 1952 tại làng Bưởi, Hà Nội. Anh từng đoạt giải Nhất học sinh giỏi Văn toàn miền Bắc. Sau đó, anh là sinh viên khoa Toán – Cơ trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Khi còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết và triển vọng tương lai, Nguyễn Văn Thạc cùng các bạn trẻ khác quyết định gác bút viết, lên đường thực hiện nghĩa vụ quân sự vì Tổ quốc. Anh nhập ngũ vào ngày 6.9.1971 và hi sinh vào ngày 30.7.1972 tại chiến trường Quảng Trị, khi chỉ mới chưa đầy 10 tháng tuổi quân và 20 tuổi đời.
Ngày 2.10.1971, Nguyễn Văn Thạc viết những dòng đầu tiên trong cuốn nhật ký của mình: “Có những lúc, tôi không thể tin được rằng mình đã đến đây. Không thể tin được rằng trên mũ bảo hiểm là một vì sao. Trên cánh áo là quân hàm đỏ...”.
Trong nhật ký của mình, Nguyễn Văn Thạc không chỉ chia sẻ với chính mình, mà còn chia sẻ với người bạn gái yêu quý của anh – Như Anh. Cô được coi là nguồn động viên lớn đối với anh, không chỉ khi vui mừng mà còn khi buồn bã, khi hăng hái cũng như khi mệt mỏi. Trong 240 trang ghi chép, Nguyễn Văn Thạc kể về những ngày tháng từ khi anh cùng đồng đội được đưa đi huấn luyện cấp tốc tại tỉnh Hà Bắc cũ, nay là Bắc Giang, cho đến khi đơn vị của anh bước lên đoàn tàu quân sự, hành quân vào chiến trường, trên đường đi qua Hà Nội, qua Cửa Nam, những người lính trẻ còn kịp viết một vài dòng, những lá thư bay về nhà. “Báo tin cho những người thân của chúng tôi biết rằng, chúng tôi đã rời khỏi Hà Nội vào lúc 12 giờ trưa ngày 9.4.1972”.
Anh và đồng đội dừng lại tại Cẩm Xuyên - Hà Tĩnh chưa đầy một tuần, anh cảm nhận sâu sắc về cuộc sống và con người tại đây, để lại 16 tập thơ quý giá để tiếp tục hành quân vào chiến trường, sắp tới là Trường Sơn. Vào một ngày cuối tháng 5 năm 1972, binh sĩ trẻ phải tạm biệt cuốn nhật ký đầu tiên của mình với những lo lắng khi chưa kịp đọc lại lần nữa, lo lắng “Nếu tôi không trở về – Ai sẽ viết tiếp những dòng sau này?”.
Cuốn nhật ký không chỉ ghi lại hành trình chiến đấu, mô tả vẻ đẹp của quê hương, thể hiện tinh thần yêu nước của tuổi trẻ thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, mà còn lồng ghép những suy tư, tâm trạng sâu sắc, lãng mạn của một con người, một học sinh giỏi Văn miền Bắc.
Ngay khi đọc những trang đầu tiên của cuốn nhật ký, không chỉ riêng tôi, mà tin rằng, tất cả độc giả đều cảm thấy xúc động. Chiến tranh khốc liệt và đau đớn, nhưng những người lính trẻ không từ bỏ mà quyết tâm chiến đấu vì một tương lai tươi sáng, một đất nước độc lập, chính xác như dự cảm của anh: “Hãy đợi đến ngày 30.4.1975 để trả lời cho câu hỏi của Như Anh: Hạnh phúc là gì?”. Anh không thể chứng kiến được ngày 30.4 tỏa sáng và đầy tự hào đó, nhưng các thế hệ sau này, trong đó có chúng ta, đều được thưởng thức hạnh phúc mà anh và đồng đội đã hy sinh để mang lại.
Tôi nhận ra rằng, tuổi trẻ nếu chỉ sống cho riêng mình, tẻ nhạt và không mục tiêu, thì cuộc sống sẽ không có ý nghĩa gì. Khi chúng ta dám bước ra, sống vì cộng đồng, đóng góp cho đất nước, thì dù có phải hy sinh cả công sức, mồ hôi, nước mắt và thậm chí là sinh mạng, chúng ta cũng không hối tiếc. Nhưng cách nghĩ, cách làm và cách sống ra sao, đó là câu hỏi dành cho tất cả chúng ta, dành cho tôi, dành cho các bạn!