Thực hiện viết
Đề bài: “Mùi cỏ cháy”, bài ca bi tráng về một thời kỳ hào hùng trong lịch sử dân tộc.
Phương pháp giải:
Dựa vào kiến thức cá nhân
Lời giải chi tiết:
Chiến tranh đã qua đi, nhưng những vết thương vẫn còn đọng lại, đặc biệt là đối với những người đã mất đi người thân yêu vì độc lập của dân tộc. “Mùi cỏ cháy” là một bộ phim đặc sắc nói về Việt Nam năm 1972 tại Thành cổ Quảng Trị - nơi mà nhiều thanh niên đã hi sinh vì độc lập của Tổ quốc. Bộ phim như một lời nhắc nhở về cái giá phải trả cho tự do là quá lớn.
Mùi cỏ cháy là một bộ phim điện ảnh Việt Nam thuộc thể loại tâm lý xã hội và chiến tranh được công chiếu vào năm 2012. Bộ phim do Hãng phim truyện Việt Nam sản xuất. Kịch bản được viết bởi nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm, dựa trên quyển Nhật ký Mãi mãi tuổi hai mươi của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc. Đạo diễn phim là Nguyễn Hữu Mười – một đạo diễn tài năng và được nhiều người biết đến. Bối cảnh chính của phim là sự kiện Mùa hè đỏ lửa 1972 với trận chiến tại Thành cổ Quảng Trị.
Giá trị của phim không chỉ nằm ở sự tỉ mỉ trong kịch bản, góc quay… mà còn từ nội dung ý nghĩa, sâu sắc về thế hệ trẻ một thời hy sinh cho Tổ quốc. Bộ phim kể về 4 chàng sinh viên Hà Nội Hoàng, Thành, Thăng và Long ở tuổi đôi mươi, khi họ mới bước vào đại học. Sống trong bối cảnh đất nước bị đối thủ tấn công và đối diện với lệnh điều động của Chính phủ, 4 chàng trẻ tình nguyện nhập ngũ, tham gia chiến tranh và trở thành những chiến sĩ dũng cảm. Tinh thần quả cảm, không sợ chết của họ đã vượt qua những ước mơ nhẹ nhàng của tuổi thanh xuân, họ hy sinh vì tự do của Tổ quốc. Trong phim có một câu thoại ấn tượng là khi Thủ trưởng Phong hỏi 4 chàng trẻ có hối tiếc không, Hoàng đã trả lời: “Chúng tôi cũng hơi tiếc. Nhưng nếu không có chúng tôi trong trận đánh hôm nay, sẽ còn hối tiếc hơn”. Đó là câu trả lời đầy hồn nhiên nhưng cũng đầy can đảm của một chàng trai tuổi đôi mươi, hiểu biết về cuộc sống và hoàn cảnh của quốc gia. Họ là biểu tượng của thế hệ trẻ Việt Nam thời kỳ đó, luôn tràn đầy nhiệt huyết, sẵn lòng hy sinh cho Tổ quốc, khi Tổ quốc gặp nguy, họ sẵn sàng từ bỏ tất cả và chiến đấu để đem lại tự do cho Tổ quốc. Những thanh niên ấy, từ sự hồn nhiên của tuổi trẻ, được thể hiện qua câu hát của Long trên chiếc xe chở quân: “Ta là con của bố mẹ ta. Nhớ nhà ta trốn ta về”; thú bắt ve sầu rồi nghe tiếng ve ve của Thành và niềm đam mê chơi dế của Thăng…” Và sau những trận chiến đầy khắc nghiệt và những người đồng đội hy sinh, họ trưởng thành và trở thành những chiến sĩ dũng cảm, sống vì một mục tiêu cao cả hơn.
Cùng với đó là những hình ảnh về sức tàn phá của chiến tranh, đau lòng đến tận xương tuỷ. Bằng cách tạo ra bối cảnh chiến tranh cực kỳ thực tế, đạo diễn Nguyễn Hữu Mười đã khiến người xem không thể kìm nước mắt khi thấy hàng trăm chiến sĩ bị trúng bom mìn khi vượt sông Thạch Hãn, máu đỏ nhuộm dòng sông; cảnh Long đứng giữa trời bom đạn thảm thiết: “Đừng tấn công nữa!…” và bị bom giặc cướp mất mạng; hoặc hình ảnh một chiến sĩ mù vẫn cầm lựu đạn ra trận đấu với kẻ thù… Khung cảnh chiến tranh năm 1972 hiện lên trước mắt độc giả, làm chúng ta không khỏi xúc động, thậm chí là căm ghét kẻ thù xâm lược, về những đau thương mà họ gây ra trong những năm tháng chiến tranh đau khốc.
Ngoài ra, một chi tiết đặc biệt được ekip làm phim thể hiện rất tinh tế, đó là ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, đạo diễn vẫn dành cho nhân vật những khoảnh khắc bình yên để suy tư về gia đình, chiến tranh, tình bạn, tình đồng đội… Đó là dấu ấn mang nhiều tình cảm của phim. Họ khẳng định rằng dù trong hoàn cảnh sự sống luôn bị đe dọa, những tình cảm, cảm xúc chân thành vẫn tồn tại, họ vẫn tin vào cuộc sống và đó chính là động lực để họ chiến đấu và đánh bại kẻ thù xâm lược. Đó là tình cảm chân thành, lòng trung thành sâu sắc.
Vậy qua những trang nhật ký của Thăng, những dòng thơ của Hoàng, những lá thư đầy nước mắt của Thành gửi tạm biệt mẹ và lời hứa trở lại (không thể thực hiện) của Long với một cô gái anh gặp trên đường hành quân… “Mùi cỏ cháy” đã phản ánh đầy đủ tội ác của chiến tranh, thật chân thực và sống động nhất. Không chỉ thế, nó còn đề cập đến những giá trị nhân đạo, nhân văn sâu sắc về tình người, về lẽ sống của cả một thế hệ trẻ thời kỳ chống Mỹ.