Đề bài
(trang 114, SGK Ngữ văn 8, tập 1)
Con người thường mong muốn đạt được những điều tốt đẹp, tự cải thiện bản thân. Đi kèm với quá trình đó, mỗi người cần nhận ra khả năng phát hiện thói hư tật xấu của mình và những người xung quanh để tự sửa đổi, loại bỏ chúng. Các văn bản trong bài đã giúp tôi nhận biết các điều đáng lên án về con người. Trong phần Viết này, tôi sẽ thảo luận về một thói hư của con người trong xã hội hiện nay. Thông qua bài viết, tôi sẽ có cơ hội trình bày quan điểm của mình về các khía cạnh chưa hoàn hảo của con người, sử dụng lý lẽ sắc bén và bằng chứng cụ thể để thuyết phục độc giả đồng tình với ý kiến của tôi, góp phần làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên tốt đẹp hơn ngày càng.
Yêu cầu:
- Đề cập đến vấn đề nghiên cứu.
- Klar hơn vấn đề (thảo luận về vấn đề đời sống).
- Trình bày ý kiến phản đối của tác giả, minh chứng và lập luận để chứng minh sự phản đối là có cơ sở.
- Đối thoại với các ý kiến đối lập (giả định), xác nhận quan điểm của tác giả
- Xác nhận ý kiến phản đối, rút ra bài học
Phương pháp giải - Chi tiết
Sử dụng các gợi ý từ sách giáo khoa để viết một đoạn văn diễn đạt quan điểm của bạn.
Giải thích chi tiết
Trong xã hội ngày nay, có một sự thật không thể phủ nhận, đó là cùng với việc mức sống tăng cao, lớp trẻ dễ dàng bị cuốn vào những thói quen, lối sống không tốt. Trong số đó, thói quen của giới trẻ trong việc ăn chơi và đua đòi là đáng chú ý.
Vậy ăn chơi đua đòi là gì? “Thói” là cách sống hoặc hành động có xu hướng tiêu cực, lặp đi lặp lại, trở nên quen thuộc và khó bỏ. “Ăn chơi đua đòi” chỉ hành động a dua, tụ tập thành một nhóm để làm những việc theo ý muốn, sở thích cá nhân. Thói quen này thường là kết quả của việc bắt chước, theo đuổi và tự tin thái quá. Nó là điều ngược lại với một cuộc sống giản dị, cân bằng.
Thói ăn chơi đua đòi là hiện tượng phổ biến trong xã hội, xuất hiện ở tất cả các quốc gia trên thế giới nhưng thường nghiêm trọng hơn ở các nước đang phát triển, trong đó có Việt Nam. Hiện nay, một phần không nhỏ các bạn trẻ ở Việt Nam mắc phải vấn đề này. Nó thể hiện qua việc cạnh tranh về mặc đẹp, sử dụng đồ hiệu, hút thuốc lá để 'ngầu', xăm trổ và sử dụng shisha để 'chơi đẹp'… sau đó tự hào và so sánh xem ai 'sang chảnh' hơn. Hầu hết những thói quen đó không chỉ tốn kém tiền bạc mà còn tạo ra những 'phong cách' kỳ lạ, lệch lạc, không tương xứng với bản sắc văn hóa của người Việt Nam.
Một nguyên nhân chính gây ra thói xấu này là do cám dỗ. Trong mỗi con người, luôn tồn tại hai mặt: thiên thần và ác quỷ. Mặt ác quỷ thường khiến con người bị cuốn hút và cám dỗ bởi những thứ xấu. Đồng thời, tuổi trẻ thường tò mò, ham muốn khám phá cái mới, cái lạ, và luôn muốn khẳng định bản thân. Ngoài ra, giáo dục chưa đủ sâu rộng về việc trang bị kiến thức, kỹ năng sống cần thiết cho học sinh, sinh viên, dẫn đến việc giới trẻ dễ dàng rơi vào vòng xoáy của những thói quen xấu. Phụ huynh cũng phải chịu trách nhiệm khi không quan tâm đúng mức, chỉ biết làm ra nhiều tiền để cho con tiêu 'vặt'. Mặc dù gọi là tiêu vặt nhưng số tiền đó không hề ít chút nào. Tuy nhiên, tôi tin rằng, bản thân mỗi người vẫn là nguyên nhân chính. Bởi nhóm trẻ không hoàn thành nhiệm vụ học tập, không tự rèn luyện lối sống hợp lý cho bản thân cũng là nhóm mắc phải thói ăn chơi đua đòi.
Và hậu quả của thói xấu này không hề nhỏ. Thói ăn chơi đua đòi làm suy đồi bản sắc văn hóa của Việt Nam, biến chúng ta trở nên xấu xí, bình thường, thất vọng trong mắt bạn bè quốc tế. Thậm chí, nó không chỉ là vấn đề đạo đức, văn hóa mà còn ảnh hưởng đến tính mạng của con người. Đua xe là một ví dụ điển hình. Không ít vụ tai nạn đáng tiếc xảy ra, khiến cho thanh niên tham gia tử vong và gây thương vong không đáng có cho những người đi đường.
Ví dụ trên là một lời nhắc nhở cho các bạn trẻ hãy thực hiện tốt nhiệm vụ học tập, trang bị đầy đủ kiến thức, kỹ năng sống cần thiết để luôn tỉnh táo và cẩn trọng trước mọi điều trong cuộc sống. Tri thức mới là sức mạnh thực sự chứ không phải ở điện thoại hàng hiệu hay chiếc xe sang mỗi sáng đến trường.
Tóm lại, thói ăn chơi đua đòi là một vấn đề xã hội cần loại bỏ. Mặc dù nó chỉ là một phần nhỏ nhưng nếu không được kiểm soát kịp thời, nó có thể lan ra toàn xã hội như một 'đại dịch'. Câu hỏi là mỗi người trẻ cũng như phụ huynh, nhà trường và nhà nước cần phải làm gì để ngăn chặn và loại bỏ hiện tượng này. Câu trả lời chính là ở mỗi cá nhân.