' Con người luôn thích xây dựng những bức tượng... Anh biết tại sao không? Bởi vì bộ nhớ con người có hạn chế. Trước khi những ký ức quý giá của họ phai mờ đi, họ tạo ra những thứ này với mong muốn lưu giữ ký ức lại'
Đây là một câu danh ngôn rất hay trong tác phẩm Pluto mới ra mắt gần đây và nó cũng giải thích một phần lý do tại sao Himmel luôn muốn dựng những bức tượng ở những nơi anh muốn đặc chân tới.
Anh ấy biết rằng dù giải cứu thế giới bao nhiêu lần mà không làm gì, thì chắc chắn chỉ cần một thời gian ngắn trôi qua thì con người sẽ quên mất khuôn mặt của vị anh hùng giải cứu họ cũng như sự tồn tại của họ sẽ dần chìm vào lãng quên, như Frieren đã nói: câu chuyện của họ sẽ trở thành một câu chuyện cổ tích và như mọi người đã biết: chuyện cổ tích không có thật.
Tuy nhiên, với các bức tượng, chúng là bằng chứng cho sự tồn tại của nhóm anh hùng và những người đã trải qua những cuộc phiêu lưu đầy hiểm nguy. Những câu chuyện này sẽ được truyền tai cho thế hệ sau, kể về hành trình của những anh hùng đã cứu giúp họ. Nhìn vào những bức tượng, như Himmel đã nói, đó không chỉ là chuyện cổ tích. Nhờ những bức tượng này, câu chuyện của họ sẽ trở thành huyền thoại, một truyền thuyết có thật.
Khi Frieren hỏi trưởng làng rằng ' Ông nghĩ việc này có thể tồn tại đến một trăm năm sau không?' - Trưởng làng trả lời 'Nếu làng này tồn tại, thì có thể.' Nhưng Frieren lại hỏi 'Còn một nghìn năm sau thì sao?' - Trưởng làng không trả lời được. Tuy nhiên, chúng ta, những người xem, có thể trả lời khi nhìn vào hiện thực: những bức tượng, miếu thờ, những ghi chép và những nét vẽ từ hàng ngàn năm trước đã làm chứng cho điều đó.
Vì điều đó, Frieren không bao giờ cảm thấy cô đơn. Sự tồn tại của nhóm Anh Hùng vẫn hiện diện, và ngay cả khi 1000 năm trôi qua và nhìn thấy những bức tượng, cô vẫn được nhớ đến và được người dân địa phương chào đón như một trong số những người Anh Hùng đã giúp họ. Họ ngồi lại kể về cách mà nhóm Anh Hùng đã làm thay đổi cuộc sống của họ.