Sự cảm thấy bị bỏ rơi, bị lãng quên của nhân vật trữ tình gây ra cho em cảm xúc gì? Hãy viết một đoạn văn (khoảng 8 – 10 dòng) trình bày cảm xúc đó. Đây là một trong những đề tài rất thú vị trong sách giáo khoa Ngữ Văn 11, Cánh Diều tập 2.
Sự cảm thấy bị bỏ rơi, bị lãng quên của nhân vật trữ tình mang đến 2 đoạn văn mẫu cực kỳ hay và ấn tượng nhất. Điều này giúp học sinh lớp 11 có thêm nhiều gợi ý để ôn tập và mở rộng kiến thức, cũng như biết cách giải quyết các vấn đề. Ngoài ra, chúng ta cũng học cách trả lời câu hỏi 6 trang 42 trong sách giáo khoa Ngữ Văn 11, Cánh Diều tập 2.
Sự cảm thấy bị bỏ rơi, bị lãng quên của nhân vật trữ tình - Mẫu 1
Khi nhà thơ mắc bệnh nan y, ông đã nhận được một tấm thiệp kèm theo lời hỏi thăm của Hoàng Cúc. Dù không có tên, nhưng hình ảnh và những dòng chữ đã kích thích trí tưởng tượng, cảm hứng, và đã đánh thức những kỷ niệm sâu thẳm của Hàn Mặc Tử... Thi sĩ đã viết bài thơ này để dành tặng cho cô gái. “Đây thôn Vĩ Dạ” đậm chất tự sự. Tự sự với người con gái mà anh yêu thầm, với vùng đất Huế, những người Huế và trên hết, với cuộc sống. Tất cả đã biến tiếng nói nội tâm cá nhân của Hàn Mặc Tử thành tiếng lòng vĩnh hằng của mọi người. Căn cứ vào bài thơ, ta có thể thấy được sự thăng trầm của cảm xúc của nhà thơ. Nếu khổ thơ thứ nhất mô tả vẻ đẹp của làng quê thôn Vĩ và ước mơ của thi sĩ về một ngày trở về đất nước người; đến khổ thơ thứ hai miêu tả cảnh sông nước trong đêm trăng: gió, mây, dòng nước, hoa bắp tay... trong một không gian trống rỗng, yên bình. Sự thật và ảo diệu xen kẽ nhau. Khung cảnh ngập tràn nỗi buồn, giống như tâm trạng đang tranh đấu, lo âu, bi thương của nhà thơ trước sự phá vỡ, sự tuyệt vọng của tình yêu; trong khi khổ thơ thứ ba lại nhấn mạnh hình ảnh một du khách xa lạ và một địa điểm mông lung trong sương khói, cảnh chìm trong mộng du. Mặc dù có hình ảnh của một du khách xa lạ, một bóng dáng... nhưng tất cả đều nhạt nhòa, không rõ ràng như một mối tình mới chỉ mới hình thành đã sớm tan vỡ, để lại cho người một cảm giác hoài nghi, hy vọng. Ở đây, một tình yêu không được đáp lại, đầy day dứt. Nỗi niềm hoang mang, day dứt càng làm nổi bật ước muốn được sống, được yêu thương và chia sẻ với cuộc sống. Đó là điều đau thương, nhạt nhòa không thể diễn đạt, là nỗi lo lắng, day dứt, mong chờ trong sự thất vọng, là tâm trạng đau khổ, cảm xúc không dám hi vọng vào lòng nhân loại.
Cảm giác bị bỏ rơi, lãng quên của nhân vật trữ tình - Mẫu 2
Bị cuộc đời tàn nhẫn, nhưng Hàn Mặc Tử không từ bỏ hy vọng. Càng bị chia lìa, bị bỏ rơi, thi sĩ càng yêu cuộc sống sâu sắc, đắm chìm vào đau đớn. Ao ước quay trở lại thôn Vi không thành, nhưng trong giấc mơ, anh mơ về người thương: “Mơ khách đường xa, khách đường xa”. Trong giấc mơ đó, người thương trở thành khách xa lạ. Lời kêu gọi “khách đường xa, khách đường xa” chứa đựng biết bao nỗi cô đơn, cách biệt. Sự chia ly được thể hiện qua nghệ thuật điệp liên tiếp 4/3. Anh tưởng như trong giấc mơ, hình bóng của người lính xuất hiện rồi biến mất dần, xa xôi, biến mất. Người tình cũ như đang bỏ trốn anh vậy. Câu thơ mang âm điệu của tiếng than khóc, của lời van xin, thất vọng. Cùng với vườn ngoại, trăng mơ hồ, hình bóng của người khách xa trở thành một thế giới xa xỉ, quyến rũ. Nhưng cũng giống như kỷ niệm về thôn Vi ở mùa đông, sông nước xứ Huế dưới ánh trăng kết nối với niềm say mê cực độ là nỗi đau thương đến tận xót xa. Câu thơ không chỉ là sự thú nhận vô lực về tình huống mà còn là sự vô lực về tâm hồn của một trái tim phải xa lìa cuộc sống bên ngoài, xa hàng nghìn thế giới, xa tận cùng của tuyệt vọng. Mơ về người thôn Vi, thi sĩ không thể tránh khỏi nỗi đau thương, hình ảnh người tình xa càng lấp lánh thì khoảng cách càng trở nên xa vời. Cuối cùng, thi sĩ phải chấp nhận trở về với thực tại: “Ở đây sương mù che phủ hình bóng”.