Ngoài việc giải thích những hiện tượng siêu nhiên, trong vài thập kỷ qua, nhà khoa học đã tập trung vào việc nghiên cứu về hiện tượng gần như chết đi rồi sống lại.
Trong thời gian dài, mọi người thường tin rằng có một rào cản rõ ràng giữa sự sống và cái chết, và một khi qua rào cản đó thì không thể quay trở lại.
Tiến sĩ Sam Parnia, từ Trường Y của Đại học New York (Mỹ), giải thích: 'Trong hơn 60 năm qua, nhờ vào phát triển của kỹ thuật hồi sức tim phổi, chúng ta đã có cơ hội nhìn lại vấn đề này. Nhiều người, sau khi trải qua trạng thái gần như chết từ góc nhìn sinh học, đã sống lại và chia sẻ trải nghiệm của họ. Trên toàn cầu, đã có hàng triệu người kể lại những trải nghiệm tương tự'.
Trường hợp của nữ diễn viên nổi tiếng Julia Nicholson ở Mỹ là một minh chứng điển hình cho điều này.
Nhìn thấy hình ảnh của người thân qua mắt khi sắp đối diện với cái chết
Khi còn nhỏ, vì cha là một người lính, gia đình bà đã phải dời nhà nhiều lần. Sống trong nhiều môi trường khác nhau đã giúp bà phát triển khả năng giao tiếp nhanh chóng với mọi người.
Tuy nhiên, cuộc hành trình khám phá bản thân của bà chỉ thực sự bắt đầu sau khi trải qua biến cố vào năm 18 tuổi.
Vào năm 1980, khi đang là sinh viên năm thứ nhất ngành tâm lý học tại Đại học Missouri, tôi luôn cảm thấy cuộc sống đẹp đẽ. Một ngày, tôi ghé thăm người chị gái ở Texas.
Chị tôi dẫn tôi gặp Allan, người bạn trai của mình, tại một bữa tối ở nhà John, người bạn thân của Allan. Sau bữa tối, khoảng 22h30, chúng tôi quyết định đến tham dự lễ hội bên hồ cách đó 30 phút đi xe.
John lái xe, tôi ngồi phía trước và thắt dây an toàn dù lúc đó việc này chưa bắt buộc. Một lúc sau, tôi cố tháo dây ra nhưng bị kẹt. Chị tôi cố giúp, nhưng dây vẫn không mở ra. Khi cách hồ khoảng 15 phút đi xe và đang di chuyển với tốc độ an toàn trên đường cao tốc hai làn xe, chiếc xe bị một xe khác tông phải. Người phụ nữ lái xe gây tai nạn đã uống rượu.
Tôi mất ý thức trong xe và mất máu nhanh chóng. Tôi đã kể lại câu chuyện này trên tạp chí Newsweek: 'Tôi nhớ lại rằng mình đã nghĩ đó chắc chắn là cảm giác của sự chết. Tôi không cảm thấy đau nhưng tôi nghe thấy rất nhiều tiếng nói xung quanh. Tôi có thể nghe tiếng chị tôi la lên: 'Em chết rồi, em tôi chết rồi'. Vì vậy tôi tin chắc rằng mình đã chết.
Tôi nhớ lại chị tôi, Allan và John nói: 'Nếu em có thể nghe tiếng của chị thì cố gắng di chuyển hoặc chạm vào điều gì đó', nhưng tôi không thể làm được gì cả.
Tôi nhớ thấy hình ảnh của những người thân yêu xuất hiện trong tâm trí. Mỗi khuôn mặt đều là người tôi quý và đã chăm sóc. Tôi yêu tất cả họ, nhưng chưa bao giờ nói với họ điều đó.
Khi đồng hồ chỉ 2 giờ sáng, cha mẹ tôi nhận được cuộc gọi nói rằng tôi gặp tai nạn và đang trong tình trạng nguy kịch. Họ vội vàng đến bệnh viện ở Texas, trong khi đó tôi vẫn không cảm thấy đau trên đường đến cấp cứu.
Sau tai nạn, tôi phải trồng lại toàn bộ hàm răng vì hàm trên bị vỡ và môi dưới gần như bị rách.
Tôi nhận ra điều kỳ diệu đã giúp tôi sống sót trong đêm tai nạn là sợi dây an toàn bị kẹt. Nếu không có sợi dây đó, tôi có thể đã văng ra khỏi xe và chết ngay tại chỗ.
Rất may mắn, chị tôi, anh Allan và anh John đều không bị thương nặng. Chị tôi bị gãy cổ tay, còn anh John chỉ bị bầm tím ở đầu.
Từ việc thiếu tự tin cho đến trở thành một nhân vật nổi tiếng
Vết thương trên cơ thể đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khuôn mặt của bà, nhưng vết thương về tinh thần và tình cảm lại còn tàn khốc hơn. Thái độ tự tin của bà đã tan vỡ.
Sau nhiều tháng kể từ tai nạn, bà cảm thấy chán nản và muốn tự cô lập. Nhưng một ngày nọ, bà bắt đầu nhìn nhận cuộc sống một cách khác.
Nếu trước đây bà tự hỏi 'Tại sao lại là tôi?', thì bây giờ bà nghĩ 'Tại sao không phải là tôi? Tại sao tôi lại muốn người khác gặp tai nạn thay vì tôi? Liệu tôi có thể học được điều gì từ tai nạn để giúp đỡ người khác không?'.
Bà đặt ra mục tiêu cho cuộc sống tiếp theo của mình là thay đổi cách suy nghĩ, không còn coi nỗi đau mất mát như bản án chung thân.
Vào cuối năm 1981, bà kết hôn. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân không êm đềm. Sau năm năm, bà quyết định ly hôn với người chồng có thiên hướng bạo lực, dù đã có hai đứa con, một đứa 4 tháng và một đứa 3 tuổi.
Bà sống độc thân, tập trung vào việc nuôi dạy con cái và kiếm tiền. Năm 1987, bà bắt đầu làm kế toán. Sau hai năm làm việc nhưng không được thăng chức, bà hỏi và giám đốc công ty thẳng thắn trả lời: 'Tôi biết bạn làm việc tốt hơn những người khác, nhưng bạn không có bằng đại học'.
Do đó, bà quyết định đồng thời học quản trị kinh doanh tại Đại học Missouri và làm việc bán thời gian để nuôi con. Năm 1992, bà tốt nghiệp và sau ba năm, bà bắt đầu làm việc cho một công ty tư vấn. Một năm sau đó, bà bắt đầu chương trình thạc sĩ.
Sau khi tốt nghiệp vào năm 1998, đến tháng 9-1999, bà trở thành giám đốc điều hành cho một công ty trị giá 450 triệu USD. Năm 2014, bà giữ chức giám đốc Quỹ hưu trí và y tế ngành công nghiệp điện ảnh (MPI).
Trong lúc trải qua sự gần gũi với cái chết, tôi cảm thấy bắt buộc phải hoàn thành mọi việc một cách khẩn trương, không biết liệu phút tiếp theo có thể là phút cuối cùng của cuộc sống.
Khi Grace Frost (24 tuổi) từ bang New York lái xe về nhà tại Connecticut (Mỹ) sau một ngày làm việc muộn, cô trải qua một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Trong tình trạng mưa gió, chiếc Toyota 4Runner của cô bị mất lái và va chạm với một cây tần bì.
Chiếc xe bị mắc kẹt và cô không thể rời khỏi vị trí đó vì sợ sẽ gây ra thêm tai nạn. Trong những giây phút nguy cấp đó, Grace nhìn thấy những hình ảnh của người thân và những kỷ niệm của tuổi thơ hiện lên như một bộ phim trong tâm trí cô.
Tác giả cuốn sách 'Tiến lên phía trước mạnh mẽ hơn: Khuôn khổ năng động để xử lý thay đổi, mất mát và đau buồn' đã chia sẻ: 'Khi trải qua trải nghiệm gần chết, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc hoàn thành mọi công việc một cách cẩn thận và không chắc chắn về thời gian còn lại của cuộc sống'.
Sau một khoảnh khắc, cô tỉnh lại, thử gọi 911 lần nữa và cuối cùng cũng thành công. Cô vẫn giữ chân bị gãy nhấn vào phanh cho đến khi xe cấp cứu đến sau 20 phút.
Các bác sĩ ghi nhận tai nạn của cô như một kỳ tích y học. Mặc dù chiếc xe hơi hỏng nặng nhưng cô chỉ bị gãy chân và một số vết bầm. Sau đó, cô phải dùng xe lăn, và mất tới 10 tháng để chân phục hồi.
Nhớ lại sự gần gũi với cái chết, cô chia sẻ: 'Tai nạn đã mang lại cho tôi thời gian và không gian để suy ngẫm về cuộc sống và mục tiêu tôi cần đạt được. Không bao giờ coi thường cuộc sống, bởi vì không ai biết chắc chắn khi nào cuộc sống kết thúc'.
Đọc thêm: Khoa học khám phá bí ẩn gần tử vong - Phần 1: Hành trình qua cửa tử và tái sinh
Theo Tuổi trẻ