Trên khắp mọi miền đất nước, có rất nhiều nơi đều có hòn Vọng Phu nhưng mỗi nơi lại có một câu chuyện về núi này khác nhau. Hôm nay, chúng tôi sẽ kể về Sự tích hòn Vọng Phu tại Lang Sơn, nơi có nàng Tô Thị chờ đợi chồng trở thành đá.
Câu chuyện về sự phức tạp của tình yêu của nàng Tô Thị khi không biết rằng chồng của mình chính là anh trai của mình. Khi chồng biết được sự thật và giấu kín không để vợ biết thì đã rời nhà đi.... Để biết thêm về diễn biến của câu chuyện này, chúng tôi mời bạn nghe và đọc Sự tích hòn Vọng Phu, một câu chuyện cổ tích Việt Nam.
Nghe truyện Sự tích hòn vọng phu:
Truyện Sự tích hòn Vọng Phu
Ngày xưa, ở thị trấn Kinh Bắc có một bà mẹ góa chồng từ rất sớm, hàng ngày đi săn cua, bắt ốc để nuôi hai đứa con, một trai, một gái. Khi mẹ chúng ra đồng, Tô Văn, đứa con trai mười tuổi và Tô Thị, con gái tám tuổi, ở nhà vui đùa với nhau, không ai kiềm chế được.
Một ngày nọ, Tô Văn đùa bắn đá, không biết sao lại trúng vào đầu em gái. Tô Thị té ngã xuống đất, máu chảy ròng ra. Tô Văn thấy sợ hãi, chạy ra đường không dám quay đầu lại.
May mắn thay, sau khi xảy ra tai nạn, một bà hàng xóm biết tin đã đến cứu Tô Thị và cầm máu cho em. Khi người mẹ trở về, em gái đã tỉnh lại.
Nhưng Tô Văn thì biến mất, ngày qua ngày không thấy trở về, tìm kiếm khắp nơi mà không thấy. Người mẹ nhớ con trai, buồn đau mỗi ngày, sau không lâu cô ốm nặng rồi qua đời, để lại Tô Thị một mình. Cô bé được một cặp vợ chồng hàng xóm nhận về nuôi. Sau đó không lâu, họ chuyển lên xứ Lạng làm ăn nên đem Tô Thị đi theo.
Trưởng thành, Tô Thị xinh đẹp và nghị lực, thu hút sự chú ý của nhiều người. Tiết kiệm tiền, cô xin phép cha mẹ để mở một cửa hàng bán nem, hai vợ chồng hàng xóm đều đồng ý với quyết định của cô. Học từ bố mẹ nghề làm nem, Tô Thị mở cửa hàng nem tại chợ Kỳ Lừa. Cô làm nem rất ngon, thu hút nhiều khách hàng. Có người đến thưởng thức nem, nhưng cũng có người yêu mến cô không chỉ vì nem ngon mà còn vì vẻ đẹp của cô. Dù chiều khách rất khéo léo, nhưng cô luôn giữ vững lòng kiêng nhẫn và làm cho mọi người kính trọng hơn.
Nhưng Tô Thị đã hai mươi tuổi. Mặc dù có nhiều cơ hội, nhưng cô vẫn chưa quyết định.
Một ngày, một thanh niên tuổi ngoài hai mươi, đẹp trai và mang thuốc Bắc từ Cao Bằng về Lạng Sơn bán, nghe nói có cửa hàng nem ngon ở Kỳ Lừa, anh ta tìm đến. Anh ta thích nem và thích cô chủ cửa hàng xinh đẹp. Mỗi lần đi qua, anh ta đều ghé vào cửa hàng của cô. Họ trở nên thân thiết, sau đó phát triển thành mối quan hệ yêu đương... Sau hơn một năm kết hôn, Tô Thị mang thai và sinh được một cô con gái. Tình yêu của họ ngày càng sâu đậm, mối quan hệ của họ trở nên càng kết nối.
Một hôm, chồng thấy vợ đang gội đầu ở ngoài sân. Anh ôm con ngồi trên bậc cửa, kể chuyện cho vợ nghe. Anh nhìn thấy sẹo trên đầu vợ và nói:
- Vợ có cái sẹo lớn trên đầu, anh không biết trước giờ.
- Giờ anh mới biết à? Anh nghĩ là xấu sao? - Tô Thị hỏi.
- Chẳng có gì xấu cả! Tóc che kín, ai biết được! Em có bị đau không hay sao mà có cái sẹo lớn thế?
Nhìn thấy chồng hỏi một cách vui vẻ, Tô Thị vui vẻ kể chi tiết cho chồng nghe về quá khứ của mình. Quê cũ, người anh mất tích, mẹ qua đời, sau đó theo vợ chồng người láng giềng lên xứ Lạng, và ở đó từ đó đến nay... Câu chuyện càng phức tạp, chồng càng trở nên buồn bã.
Biết bao đau buồn thảm kia. Chàng tự nhủ trong lòng: 'Sao mình lại là Tô Văn chứ không phải người khác. Thôi đã lấy em ruột làm vợ rồi...' Chàng nhớ lại những ngày xa xưa, ngày chàng vô tình ném đá vào đầu em, tưởng rằng em đã chết nên đã rời nhà đi không dám trở về, sau đó được một người bán thuốc bắc đưa về nuôi ở Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng. Lớn lên, Văn theo họ của bố nuôi là Lý. Chàng thường xuyên mang hàng xuống Lạng Sơn bán và hàng lúc nào cũng hết nhanh chóng. Ngoài con đường Lạng Sơn - Cao Bằng - Lạng Sơn chàng không đi đâu khác. Hơn mười năm trôi qua, chàng ở yên bình một mình ở miền Nam, không còn ai nữa, quê cũ đối với chàng giống như trong mơ, chẳng còn ý nghĩ gì về nó nữa...
Văn suy nghĩ, buồn bã, nhưng Tô Thị đang tập trung chải tóc, không để ý đến. Cô vẫn vui vẻ, hồn nhiên, không biết chồng đang trong tâm trạng đau buồn khủng khiếp. Thấy Tô Thị vui vẻ, ngây thơ như vậy. Tô Văn càng không muốn cho cô biết sự thật. Ai lại để cho một người em gái nhỏ như thế kia biết về một sự cố loạn luân như vậy! Một sự cố không mong muốn, nhưng chàng quyết định phải xử lý. Thôi thì chẳng phải là Tô Văn nữa, em gái còn trẻ, xinh đẹp đấy, không thiếu người chồng khác. Văn suy nghĩ như vậy, và sau đó anh tìm cách rời đi.
Trong khi tâm trạng Văn như vậy, có việc gọi lính. Anh xin đăng ký, không nói chuyện với vợ một câu. Cho đến khi sắp lên đường, anh mới nói với vợ:
- Anh đã đăng ký đi lính rồi, em ạ! Sáng mai lên đường. Chuyến đi này có thể kéo dài ba năm, thậm chí là sáu năm mới trở về, hoặc có thể còn lâu hơn... Em ở nhà chăm sóc con, còn về phần em, em chỉ cần lo liệu...
Tô Thị nghe chồng nói như bị sét đánh, không hiểu sao trong lúc hạnh phúc cùng nhau, chồng lại rời bỏ nàng một cách bí ẩn như vậy. Nàng khóc uất ức, khóc mãi không thốt nên lời. Văn chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi quyết định ra đi như vậy.
Sau khi chồng đi, Tô Thị không quan tâm đến việc kinh doanh, mỗi ngày nàng đưa con đi chùa Tam Thanh cầu nguyện cho chồng mình có một hành trình an lành, và sớm quay về bên gia đình. Nhưng ba năm trôi qua, bốn năm trôi qua, chồng nàng vẫn không trở về. Có người nói rằng chồng nàng đã qua đời, có người muốn làm vợ nàng, nhưng nàng quyết định từ chối. Có một người quyền lực và tàn nhẫn muốn làm vợ kế của nàng. Nàng lo lắng cho con của mình và không dám từ chối ngay, chỉ cố gắng trì hoãn. Nhưng sau một thời gian trì hoãn, không có giải pháp nào, cuối cùng nàng đã đồng ý đặt một thời hạn với người đó, hy vọng sau này sẽ tìm được một giải pháp khác. 'Ai biết có ngày chồng mình sẽ trở về!' Nàng nghĩ như vậy. Rồi thời hạn cũng đã qua, nàng đợi chồng một cách trông chờ, nhưng không thấy chồng quay về. Nàng ôm con lên chùa Thiên Thanh kêu cầu. Ngày đó, trời bất ngờ bắt đầu mưa bão. Nàng nhớ chồng, thương chồng, và bế con ra ngoài chùa, trèo lên một ngọn đồi cao để nhìn về phía chồng đã đi. Mây đen phủ kín bầu trời. Gió thổi mạnh từng cơn qua khe núi. Mưa rơi như trút nước. Sét vẫn vẫn loé sáng khắp núi. Nàng vẫn bế con đứng trên đỉnh đồi cao chót vót.
Buổi sáng hôm sau, mưa dừng, gió ngừng, ánh sáng mặt trời chiếu xuống núi rừng. Rất nhiều người dân xung quanh khi nhìn lên đỉnh núi đã thấy nàng Tô Thị bế con đã biến thành đá từ bao giờ. Ngày nay, tảng đá đó vẫn nằm ở tỉnh Lạng Sơn, gợi lại nhiều cảm xúc khi người ta nhớ lại câu chuyện huyền thoại của một thời. Vẫn còn đó câu ca dao xưa:
Trên phố Kỳ Lừa nằm Ðồng Ðăng
Ở đó có nàng Tô Thị, và chùa Tam Thanh