Hôm nay, Mytour hân hạnh giới thiệu đến quý vị câu chuyện thú vị về ngày Tết. Đây là một truyện cổ tích Việt Nam đầy cuốn hút, được chúng tôi chia sẻ ở đây.
Tết là dịp mọi người trông đợi nhất trong năm, là thời khắc chia tay năm cũ và chào đón một năm mới với nhiều niềm vui mới. Nhưng có bao nhiêu người biết rằng, ngày Tết đã tồn tại từ khi nào? Để tìm ra câu trả lời, hãy cùng lắng nghe và đọc câu chuyện Sự tích ngày Tết.

Nghe truyện cổ tích Sự tích ngày Tết:
Sự tích ngày Tết
Ngày xưa, khi con người chưa biết đếm thời gian, chưa biết tuổi của mình. Ở một đất nước, có một vị vua được biết đến là thông minh và tài giỏi. Quốc gia của ông ta yên bình, dân chúng sung túc.
Một lần, nhân dịp có niềm vui, vua quyết định muốn tặng thưởng cho người già nhất trong vương quốc. Cả nước nhộn nhịp, hân hoan. Tất cả các làng đều tổ chức họp để tìm ra người già nhất. Nhưng không một làng nào có thể chọn được vì không ai biết mình bao nhiêu tuổi. Triều đình cũng bối rối không biết cách nào để tìm ra người già nhất trong nước.
Thấy vậy, vua đã gửi một đoàn sứ đi tìm các vị thần để hỏi. Phải theo lệnh của vua, đoàn sứ lập tức ra đi. Vị thần đầu tiên họ gặp là thần Sông. Thần Sông mặc áo trắng, mái tóc mềm như nước, khi nghe đoàn sứ hỏi, vị thần lắc đầu và nói:
- Tôi đã ở đây từ lâu nhưng vẫn không bằng mẹ tôi. Mẹ tôi là Biển lớn, hãy đi hỏi mẹ tôi.
Thần Biển mặc áo màu xanh biếc đang ôm con ru bằng những lời ru sóng biển. Được hỏi, thần Biển chỉ tay về phía rặng núi xa xăm và nói:
- Hãy hỏi thần Núi. Thần Núi đã sinh ra trước cả tôi. Khi tôi trưởng thành, thì thần Núi đã già đi.
Đoàn sứ giả tiếp tục hành trình để gặp thần Núi. Thần Núi có làn da màu xanh rì vì rêu phong che phủ và chỉ lắc đầu và chỉ tay lên bầu trời:
- Hãy đi hỏi thần Mặt Trời. Khi tôi mới ra đời, tôi đã phải nhắm mắt trước ánh sáng mạnh mẽ của thần Mặt Trời. Thần Mặt Trời ra đời trước cả tôi.
Nhưng làm thế nào để đến được nơi của thần Mặt Trời? Đoàn sứ giả cảm thấy thất vọng và quay trở về. Trên một con đường rừng, họ gặp một bà lão với nụ cười buồn trên gương mặt, ngồi trước cây đào và tâm trạng đầy suy tư. Đoàn sứ giả tiến lại gần để hỏi:
- Thưa cụ, tại sao cụ lại ngồi đây?
- Tôi đến đây để hái hoa đào. Thuở xưa, khi con tôi đi xa, khi đó cây đào này bung hoa. Bây giờ, mỗi khi hoa đào nở, tôi hái một bông về để nhớ con của mình. - Bà lão đáp.
Một ý nghĩ bất ngờ bén lên trong đầu, đoàn sứ giả chào tạm biệt bà lão và quay trở về kinh đô. Họ báo vua biết về việc gặp bà lão hái hoa đào để xác định thời gian chờ đợi con.
Nhà vua sáng suốt đã nảy ra cách tính tuổi của con người: Mỗi khi hoa đào nở là một năm tuổi. Về sau, người ta đếm mười hai lần tròn trăng rồi lại trống, và mỗi khi hoa đào nở một lần.
Và lại là nhà vua thông minh kia. Truyền lại cho toàn dân một phong tục: Mỗi khi hoa đào nở, họ tổ chức hội ba ngày, ba đêm. Những ngày vui ấy, sau này được gọi là Tết. Phong tục đó đã truyền dọc thời gian đến ngày nay.