
Cuộc sống có một mô thức bên trong và hiểu được mô thức này sẽ rất hữu ích. Theo các chuyên gia sinh lý, mỗi bảy năm, cơ thể và tâm trí trải qua một cuộc khủng hoảng và thay đổi. Mỗi bảy năm, tất cả tế bào trong cơ thể sẽ thay đổi, được tái tạo hoàn toàn. Trên thực tế, nếu bạn sống đến bảy mươi tuổi, tuổi thọ trung bình của con người, cơ thể bạn sẽ trải qua mười lần sự đổi mới. Mọi thứ thay đổi sau mỗi bảy năm - giống như sự thay đổi của các mùa trong năm. Một vòng đời như vậy hoàn tất trong bảy mươi năm. Từ lúc chào đời đến lúc nhắm mắt, vòng đời đó được hoàn thành trong bảy mươi năm và bao gồm mười giai đoạn.
Trên thực tế, không nên chia cuộc đời thành giai đoạn tuổi thơ, tuổi trẻ và tuổi già - việc này không khoa học vì sau mỗi bảy năm, một giai đoạn mới bắt đầu, một bước đi mới được thực hiện.
' TRONG BẢY NĂM ĐẦU ĐỜI '
Trong bảy năm đầu đời, đứa trẻ coi chính bản thân là trung tâm, như thể nó là trung tâm của thế giới. Gia đình xoay quanh đứa trẻ. Mọi nhu cầu của nó đều được đáp ứng ngay lập tức, nếu không, nó sẽ ăn vạ, giận dữ, la hét. Nó sống như vua, như một vị hoàng đế thực sự - cha mẹ, người giúp việc và cả gia đình tồn tại chỉ vì nó. Và tất nhiên, nó nghĩ thế giới bên ngoài cũng diễn ra theo cách như vậy... Nếu bạn hỏi các nhà tâm lý học, họ sẽ nói rằng trong bảy năm đầu đời, đứa trẻ luôn ở trong trạng thái tự thỏa mãn bản thân, tự hài lòng với chính mình...
' SAU BẢY NĂM ĐẦU ĐỜI '
Sau bảy năm đầu đời, có một sự đột phá. Đứa trẻ không còn coi mình là trung tâm nữa; nó trở nên lệch tâm, theo đúng nghĩa đen của từ này... Đứa trẻ hướng tới người khác. “Người khác” này trở thành một hiện tượng quan trọng - bạn bè, đồng đội… Giờ đây, đứa trẻ không quan tâm quá nhiều đến bản thân; nó hứng thú với người khác, với một thế giới rộng lớn hơn. Nó bước vào cuộc phiêu lưu để biết “người khác” này là ai. Hành trình đi tìm câu trả lời bắt đầu.
Sau bảy năm đầu đời, đứa trẻ trở thành một người chất vấn tuyệt vời. Nó thắc mắc về mọi thứ. Nó trở thành một người đầy hoài nghi vì hành trình đi tìm câu trả lời của nó đã bắt đầu. Nó đặt ra hàng triệu câu hỏi. Nó khiến cha mẹ đau đầu với mớ câu hỏi của nó, nó trở thành nỗi phiền toái. Nó cảm thấy hứng thú với người khác, và mọi thứ của thế giới này đều khiến nó tò mò. Tại sao cây cối lại có màu xanh? Tại sao Thượng đế tạo ra thế giới? Tại sao chuyện này lại thế này chứ không thế khác? Nó ngày càng trở nên giống một triết gia hơn - đặt câu hỏi, hoài nghi và không ngừng tìm hiểu mọi thứ.
[…] Các nhà phân tâm học và tâm lý học gọi giai đoạn bảy năm thứ hai này là giai đoạn chỉ quan tâm tới người cùng giới tính.
' SAU MƯỜI BỐN NĂM '
Sau mười bốn năm, cánh cửa thứ ba mở ra. Các chàng trai không còn quan tâm đến các chàng trai khác; các cô gái cũng không còn quan tâm đến các cô gái khác. Họ lịch sự nhưng không quan tâm. Đó là lý do tình bạn từ năm bảy tuổi đến mười bốn tuổi là sâu sắc nhất, bởi tâm trí chỉ quan tâm tới người cùng giới và tình bạn như vậy sẽ không bao giờ xảy ra một lần nào nữa trong đời. Những người bạn đó sẽ mãi là bạn của nhau, đó là một mối liên hệ sâu sắc. Bạn cũng sẽ thân thiện với người khác, nhưng đó chỉ là mối quan hệ quen biết chứ không phải là một hiện tượng sâu sắc như những gì xảy ra từ năm bảy tuổi đến năm mười bốn tuổi.
[…]
Năm mười bốn tuổi là một bước chuyển quan trọng. Bản năng giới tính trở nên mạnh mẽ, đứa trẻ bắt đầu suy nghĩ về tình dục; những ảo mộng về tình dục bắt đầu hiện rõ trong giấc mơ. Chàng trai sẽ trở thành một Don Juan, bắt đầu tán tỉnh. Trong đó có thơ ca, tình yêu lãng mạn. Nó bước vào thế giới của người trưởng thành.
' Ở TUỔI HAI MƯƠI MỐT '
Ở tuổi 21, nếu mọi thứ diễn ra bình thường và chàng trai trẻ không bị xã hội ép buộc làm những điều trái tự nhiên, anh ta sẽ bắt đầu chú trọng đến tham vọng hơn là tình yêu. Anh ta muốn có một chiếc Rolls Royce, một biệt thự. Anh ta khao khát thành công, muốn trở thành một Rockefeller, một nguyên thủ quốc gia. Tham vọng trở nên mạnh mẽ; toàn bộ sự chú ý của chàng trai là khát vọng về tương lai, mong muốn thành đạt, cách để thành công, cạnh tranh và vươn lên trong cuộc sống.
Giờ đây, chàng trai trẻ không chỉ bước vào thế giới tự nhiên, mà còn dấn thân vào xã hội, vào chốn thương trường. Hiện tại, anh ta đang bước vào một thế giới điên loạn. Thương trường trở thành điều nổi bật nhất. Toàn bộ con người anh ta tập trung vào thương trường - tiền bạc, quyền lực, địa vị.
TỪ NĂM 28 TUỔI
Nếu mọi thứ diễn ra thuận lợi - tôi đang nói về một hiện tượng tự nhiên trong điều kiện lý tưởng, thực tế thì không bao giờ diễn ra như vậy - vào năm 28 tuổi, con người không còn tìm kiếm cuộc sống mạo hiểm nữa. Từ 21 đến 28 tuổi, anh ta sống trong cuộc phiêu lưu; từ 28 tuổi trở đi, anh ta nhận ra rằng không phải mọi khát vọng đều được đáp ứng. Anh ta hiểu rằng một số mong muốn là không thể. Nếu là một kẻ ngốc, bạn có thể tiếp tục theo đuổi những khát vọng đó, nhưng người thông minh sẽ mở ra một cánh cửa khác ở tuổi 28. Họ bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến sự ổn định và thoải mái, ít quan tâm đến phiêu lưu và tham vọng. Họ bắt đầu ổn định cuộc sống. Tuổi 28 là thời điểm kết thúc giai đoạn sống như một kẻ chơi ngông.
Ở tuổi 28, những kẻ chơi ngông trở thành người bảo thủ, những nhà cách mạng không còn là nhà cách mạng nữa; họ bắt đầu tìm kiếm một cuộc sống thoải mái, có chút tiền tiết kiệm trong tài khoản ngân hàng. Họ không còn muốn trở thành đại gia nữa - khát vọng đó đã phai nhạt, thôi thúc đó không còn. Họ muốn có một ngôi nhà nhỏ nhưng vững chắc, một nơi để an cư, một sự đảm bảo, ít nhất là có một khoản tiết kiệm nhỏ trong ngân hàng. Ở tuổi 28, họ tìm đến các công ty bảo hiểm. Họ bắt đầu ổn định cuộc sống. Kẻ lang thang không còn lang thang nữa. Anh ta mua nhà và bắt đầu định cư; anh ta trở thành một công dân văn minh. Từ 'văn minh' trong tiếng Anh là 'civilization', có gốc từ 'civis', nghĩa là công dân. Giờ đây, anh ta trở thành một phần của thị trấn, thành phố, một thể chế. Anh ta không còn là kẻ phiêu bạt. Anh ta không còn tìm đến Kathmandu và Goa nữa. Anh ta không đi đâu cả - đã phiêu du đủ rồi, đã biết đủ rồi; giờ đây, anh ta muốn ổn định cuộc sống và nghỉ ngơi.
' NĂM 35 TUỔI '
Khi 35 tuổi, năng lượng cuộc sống của con người đạt đỉnh cao nhất. Chu kỳ cuộc đời đã đi qua nửa chặng đường và năng lượng bắt đầu suy giảm. Lúc này, anh ta không chỉ quan tâm đến sự đảm bảo và thoải mái mà còn trở thành một người bảo thủ - một Tory. Không chỉ không còn hứng thú với cách mạng, anh ta còn phản đối các thay đổi. Anh ta chống lại mọi sự biến đổi, trở nên tuân thủ. Anh ta phản đối các cuộc cách mạng; anh ta muốn duy trì hiện trạng vì anh ta đã ổn định cuộc sống và bất kỳ thay đổi nào cũng có thể làm xáo trộn mọi thứ. Giờ đây, anh ta không đồng tình với những kẻ ngông cuồng, bác bỏ những kẻ nổi loạn; anh ta thực sự trở thành một phần của thể chế.
[…]
Khi 35 tuổi, con người trở thành một phần của thế giới truyền thống. Anh ta bắt đầu tin vào truyền thống, vào quá khứ, vào Kinh Vệ Đà, Kinh Koran, Kinh Thánh. Anh ta hoàn toàn chống lại sự thay đổi vì mọi sự thay đổi đều có thể làm xáo trộn cuộc sống của anh ta; giờ đây, anh ta có nhiều thứ để mất. Anh ta không thể tham gia các cuộc cách mạng - anh ta muốn bảo vệ hiện trạng. Anh ta ủng hộ luật pháp, tòa án và chính phủ. Anh ta không còn là người theo chủ nghĩa vô chính phủ nữa; anh ta hết lòng ủng hộ chính phủ, các quy tắc, quy định, kỷ luật.
' NĂM 42 TUỔI '
Đến tuổi 42, nhiều loại bệnh về thể chất và tinh thần bắt đầu xuất hiện vì sự sống đang dần suy giảm. Năng lượng chuyển dần về phía cái chết. Nếu tiếp tục ăn uống như trước, bạn sẽ đối mặt với các bệnh như cao huyết áp, đau tim, mất ngủ, viêm loét - tất cả đều xảy ra ở độ tuổi này. Tuổi 42 là một trong những cột mốc nguy hiểm nhất. Tóc bắt đầu rụng và bạc. Sự sống đang chuyển sang cái chết.
Ở tuổi 42, lần đầu tiên bạn bắt đầu nhận thấy tôn giáo trở nên quan trọng. Trước đây, có thể bạn đã có vài trải nghiệm với tôn giáo, nhưng bây giờ, lần đầu tiên trong hành trình của mình, tôn giáo trở nên có ý nghĩa vì nó liên quan sâu sắc đến cái chết. Khi cái chết đến gần, trong bạn xuất hiện khao khát tôn giáo đầu tiên.
Xã hội này đẩy con người vào trạng thái bơ vơ; đó là lý do tại sao phương Tây có nhiều bệnh tâm thần. Phương Đông không có nhiều bệnh như vậy. Tại sao? Vì ở phương Đông, con người vẫn học đôi chút về tôn giáo. Dù giả dối hay không chân thật, tôn giáo vẫn tồn tại ở đó, trong những góc nhỏ. Nó không còn ở trung tâm cuộc sống mà chỉ nằm bên lề, ở những ngôi đền. Nó không còn hiện diện trong sự náo nhiệt của cuộc sống, nhưng vẫn tồn tại. Bạn phải bước thêm vài bước để đến với nó và bạn có thể làm được.
Ở phương Tây, tôn giáo không còn là một phần của cuộc sống. Đến tuổi 42, người phương Tây bắt đầu gặp các vấn đề tâm lý. Hàng ngàn chứng bệnh thần kinh và viêm loét xuất hiện. Viêm loét là dấu vết của tham vọng. Người tham vọng thường bị viêm loét dạ dày vì tham vọng cắn xé và ăn mòn cơ thể. Viêm loét không khác gì tự ăn mòn bản thân. Căng thẳng làm dạ dày bị căng thẳng không bao giờ thả lỏng. Mỗi khi tâm trí căng thẳng, dạ dày cũng căng thẳng theo.
Ở tuổi 42, một sự đột phá xảy ra. Con người bắt đầu nghĩ về tôn giáo, về thế giới khác. Cuộc sống trở nên quá sức và thời gian còn lại quá ít - làm sao chạm đến Thượng đế, đạt được niết bàn, giác ngộ? Do đó, thuyết luân hồi ra đời: “Đừng sợ. Bạn sẽ tái sinh, hết lần này đến lần khác, và bánh xe cuộc sống sẽ không ngừng quay. Đừng sợ. Bạn có đủ thời gian, đủ sự vĩnh hằng - bạn có thể hoàn thành mục tiêu”.
Đó là lý do tại sao ba tôn giáo - Hindu giáo, Phật giáo và Kỳ Na giáo - ra đời tại Ấn Độ, mặc dù không đồng tình với nhau về bất kỳ quan điểm nào ngoại trừ thuyết luân hồi. Cả ba tôn giáo này có những học thuyết khác nhau, thậm chí không đồng nhất về các nguyên tắc cơ bản về Thượng đế, bản chất của bản thân... nhưng lại đồng ý về thuyết luân hồi - điều này chắc chắn có lý do của nó[...]
' BƯỚC VÀO TUỔI 49 '
Khi bước sang tuổi 49, cuộc tìm kiếm trở nên rõ ràng; mất bảy năm để cuộc tìm kiếm đó rõ ràng. Lúc này, ý chí mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không còn quan tâm đến người khác, đặc biệt là nếu mọi thứ suôn sẻ - mặc dù điều này không bao giờ xảy ra - ở tuổi 49, không còn quan trọng với phụ nữ. Phụ nữ cũng không quan trọng với đàn ông - tuổi 49 là thời kỳ mãn kinh. Đàn ông không còn muốn tình dục. Tình dục trở nên như trò chơi trẻ con, thiếu sự chín chắn[…]
Ngược lại, tình trạng ở phương Tây đang xảy ra. Ở tuổi 49, các nhà tâm lý khuyến khích mọi người tiếp tục hoạt động tình dục, vì nếu không, bạn sẽ bỏ lỡ cuộc sống. Và vì ham muốn tình dục tự nhiên hiện ra từ tuổi 14, nên ở tuổi 49, nó cũng tự nhiên suy giảm. Phải như vậy, vì mọi chu kỳ đều phải kết thúc.
Trước đây, cuộc sống là gánh nặng lớn và không thể tự mình gánh vác; có quá nhiều trách nhiệm phải thực hiện, có nhiều đứa con phải nuôi nấng. Giờ đây, con cái đã trưởng thành. Họ đã lập gia đình - khi bạn bước sang tuổi 49, con cái của bạn bắt đầu kết hôn, ổn định cuộc sống. Họ không còn là trẻ con nữa, họ đã đủ tuổi. Họ sẽ ổn định cuộc sống, và lúc này, bạn có thể thay đổi cuộc sống của mình. Bây giờ, bạn có thể đi xa hơn nơi ở, bạn có thể trở thành không gian yên bình. Ở tuổi 49, con người bắt đầu hướng vào bên trong, trở thành người hướng nội, thường xuyên thiền định và cầu nguyện hơn.
' VÀO TUỔI 56 '
[…] Ở tuổi 56, con người phải trưởng thành đến mức không còn bị ràng buộc bởi các nghi thức xã giao. Những điều đó đã kết thúc! Họ đã sống đủ, đã học đủ; lúc này, họ biết ơn và rời xa những ràng buộc đó. 56 tuổi là lúc họ trở thành sannyasin (Khất sĩ, thầy tu hành khất trong Hindu giáo, dùng để chỉ những người bước vào giai đoạn thứ tư, giai đoạn cuối trong bốn giai đoạn của đời người theo triết lý Hindu giáo) một cách tự nhiên. Họ chấp nhận tinh thần sannyas - tinh thần khất sĩ - họ buông bỏ, quá trình này diễn ra tự nhiên, như có vào thì phải có ra. Cuộc sống có một lối vào và cũng phải có một lối ra, nếu không, nó sẽ ngột ngạt. Họ bước vào và không bao giờ bước ra, sau đó, họ lại cảm thấy bị ngột ngạt, bị khổ sở. Có một lối ra, và đó chính là sannyas - họ thoát ly xã hội.
Khi bước sang tuổi 56, họ thậm chí không còn quan tâm đến người khác nữa.
' VÀO TUỔI 63 '
Ở tuổi 63, họ trở lại làm một đứa trẻ, chỉ quan tâm đến bản thân. Đó là mục tiêu của thiền - hướng vào bên trong, như thể mọi thứ khác đã biến mất và chỉ còn lại mình. Một lần nữa, họ trở thành đứa trẻ - tuy nhiên, lúc này họ đã có rất nhiều trải nghiệm sống, hiểu biết với trí tuệ rất phong phú. Lúc này, họ trở nên ngây thơ. Họ bắt đầu hướng vào bên trong. Chỉ còn lại bảy năm nữa, họ phải chuẩn bị cho cái chết. Họ phải sẵn sàng đối diện với nó.
Muốn sẵn sàng đón chết như thế nào? Chết trong tâm hồn hân hoan, đó là sẵn sàng. Chết trong hạnh phúc, trong niềm vui, chào đón cái chết là trạng thái sẵn sàng. Thượng đế đã cho bạn cơ hội sống, học hỏi, và bạn đã hiểu. Bây giờ, bạn muốn nghỉ ngơi. Bạn muốn trở về tổ ấm cuối cùng. Đó là kỳ nghỉ. Bạn đã du hành qua vùng đất xa lạ, yêu thương người xa lạ và học hỏi. Bây giờ, đến lúc quay về vương quốc của mình.
Sáu mươi ba tuổi, bạn hoàn toàn khép mình. Năng lượng chảy vào bên trong, hướng vào bản thân. Bạn trở thành một vòng năng lượng, không hướng ra bên ngoài.
Không đọc sách, không trò chuyện. Bạn im lặng hơn, trở về với bản thân, tách biệt hoàn toàn. Năng lượng dần suy yếu.
' VÀO TUỔI 70 '
Ở tuổi 70, bạn đã sẵn sàng. Theo trình tự tự nhiên, trước khi chết, bạn sẽ nhận biết được. Như đứa trẻ phải trải qua chín tháng trong bụng mẹ, chu kỳ này được lặp lại một cách hoàn toàn, tuyệt đối. Trước khi cái chết đến, bạn sẽ nhận ra. Bây giờ, bạn bước vào tử cung một lần nữa. Tử cung không còn trong bụng mẹ mà trong bản thân bạn […]
Khi đến tuổi bảy mươi, khi bạn đã sẵn sàng chấp nhận cái chết - nếu bạn đã sống đúng, hưởng thụ mỗi khoảnh khắc, không chần chừ, không lo lắng về tương lai, nếu bạn đã sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc dù đó có là gì đi nữa - chín tháng trước khi ra đi, bạn sẽ nhận ra điều đó. Bạn đã thức tỉnh đến mức có thể nhìn thấy cái chết đang đến.
Khi ta biết ơn và sẵn lòng đón nhận cái chết, ca tụng cơ hội mà cuộc sống đã ban tặng, cái chết trở nên thanh thản. Lúc ấy, cái chết không còn là kẻ thù mà là người bạn tuyệt vời nhất, vì nó là bước đỉnh cao của cuộc sống. Nó không phải là sự kết thúc mà là điểm cao nhất. Nó trông như kết thúc vì bạn chưa từng thấu hiểu về cuộc sống - đối với người đã hiểu biết về cuộc sống, nó trở thành điểm cao, cao nhất.
Cái chết là bước cao nhất, là sự trọn vẹn. Cuộc sống không kết thúc ở cái chết; thực tế, cuộc sống bùng nổ trong cái chết - đó là đóa hoa. Nhưng để thấy được vẻ đẹp của cái chết, bạn phải sẵn lòng, bạn phải học được nghệ thuật của nó.