Hành trình trên lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân đưa ta đến với vẻ đẹp trữ tình của nơi đây, nơi mà hình ảnh của những cánh đồng, những bãi cỏ xanh mướt được khắc sâu vào lòng người.
Top 15 mẫu phân tích vẻ đẹp trữ tình của sông Đà không chỉ là nguồn cảm hứng cho việc học văn mà còn là cơ hội để tìm hiểu sâu hơn về văn hóa, con người và cảnh đẹp của vùng đất này.
Sự tinh tế và trữ tình của sông Đà được thể hiện qua từng đường nét trong bức tranh thiên nhiên nơi đây, làm cho lòng người trở nên ấm áp và an yên.
- Dưới đây là những gợi ý phân tích vẻ đẹp trữ tình của sông Đà từ những góc nhìn khác nhau, giúp mỗi người có thêm những suy nghĩ mới mẻ và động viên để khám phá thêm về nét đẹp của vùng miền này.
Đề cương về vẻ đẹp trữ tình của sông Đà
I. Khởi đầu
- Tác phẩm “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân được xem là một bức tranh đặc sắc được vẽ từ tập Sông Đà.
- Tác giả đã tập trung mô tả hai đặc tính nổi bật của sông Đà là sự hung bạo và trữ tình, với vẻ đẹp thơ mộng và trữ tình được nhấn mạnh trong tác phẩm này.
II. Nội dung chính
* Sắc đẹp trữ tình thơ mộng của dòng sông Đà
- Bây giờ, thác ghềnh chỉ còn trong ký ức. “Thuyền của tôi trôi trên sông Đà” - câu mở đầu đầy cảm xúc, tạo nên không gian mơ màng và lãng mạn; ý nghĩa im lặng như làm lại vẫn giữ nguyên, tạo ra một tác phẩm thơ mộng và trữ tình.
- Tự nhiên hiện diện với vẻ đẹp trong sáng, gần gũi, kỳ bí: Những cỏ mọc trên đồi núi đang nảy mầm, đàn hươu nhấm nháp cỏ xanh dưới sương mờ.
- So sánh bờ sông hoang dại như thời tiền sử, dễ thương như câu chuyện cổ tích lúc xưa, mở ra những tưởng tượng về vẻ đẹp bao la, lãng mạn và thực tế của dòng sông.
- Sự giao thoa giữa con người và thiên nhiên: Tiếng còi, những con hươu nhìn lên và đặt câu hỏi cho người khách sông Đà. Hình ảnh này khiến cho người yêu thiên nhiên sông Đà cảm thấy bị động lòng trong hiện thực và ảo ảnh.
* Tài năng lãng mạn và tinh tế của ngòi bút, nhà văn mang lại cho độc giả những hình ảnh sống động, ấn tượng sâu sắc:
- Bằng cách mô tả động tĩnh: Cá nhảy lên gây cho ta sự ngạc nhiên.
- Sự yên bình chứa đựng những biến đổi không ngừng: con thuyền trôi, con hươu bắt đầu nghe thấy, đám cỏ bên sương, tiếng còi nhấp nhô, đàn cá dầm xanh lặn lội. Cảnh vật và các đối tượng đều trong trạng thái di chuyển, không bị kìm hãm và đều thể hiện sự sống động của cuộc sống đa chiều.
* Nhà văn đã chia sẻ tâm tư với dòng sông, hoá thân vào nó để lắng nghe nhịp sống mới, để nhớ và yêu thương cho sông nước quê hương:
- Ngắm nhìn vẻ đẹp của sông Đà, lòng ông trỗi dậy với những suy tưởng về lịch sử, về tình yêu đối với tổ tiên: nhắc nhở về thời Lí và Trần.
- Trước vẻ đẹp hoang dã, nhà văn nghĩ về âm thanh của tiếng còi tàu, về cuộc sống hiện đại.
- Dành tâm hồn, nhập vào dòng sông với cảm xúc sâu đậm của tình yêu non sông đất nước: Nhớ những hòn đá thác, lắng nghe tiếng nói, nhìn thấy những con đò như hoa nở.
* III. Kết luận
Trong đoạn trích này, cảnh vật và con người hòa quyện một cách chặt chẽ; thấy được sự độc đáo của văn của Nguyễn Tuân. Đọc “Sông Đà”, người đọc thấy tôn trọng tài năng và lòng nhiệt thành của con người trong việc tìm kiếm cái đẹp, làm giàu tinh thần cho cuộc sống của mọi độc giả.
Phân tích vẻ đẹp trữ tình của sông Đà cho học sinh giỏi - Mẫu 1
Nguyễn Tuân được biết đến là một nhà văn duy mỹ, người suốt đời tôn trọng và sáng tạo ra những tác phẩm đẹp đẽ về con người và thiên nhiên. Tác phẩm “Người lái đò sông Đà” thể hiện rõ khuynh hướng thẩm mỹ đặc biệt của ông. Dưới bàn tay tài hoa của ông, sông Đà không chỉ mang vẻ hung bạo mà còn đầy mê hoặc và lôi cuốn như một người phụ nữ Tây Bắc. Đoạn văn dưới đây là minh chứng cho vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng của Đà giang.
Đoạn trích “Người lái đò sông Đà” được lấy từ tùy bút sông Đà (1960), thể hiện chân thực trải nghiệm của Nguyễn Tuân với Tây Bắc và con sông Đà. Tác phẩm nhanh chóng thu hút độc giả bởi ngôn từ phong phú và đa dạng, tái hiện một sông Đà hung bạo, trữ tình và một người lái đò mang cốt cách nghệ sĩ.
Phần đầu của đoạn trích mô tả sự hung bạo, hùng vĩ và hiểm nguy của sông Đà, đồng thời bàn về vẻ đẹp trữ tình của nó.
Nguyễn Tuân so sánh sông Đà như một người đàn bà kiều diễm với áng tóc trữ tình đằm thắm, gợi lên vẻ đẹp diễm tuyệt của Đà giang. Sông Đà trở thành kiệt tác thiên nhiên đẹp đẽ và trữ tình.
Vẻ đẹp trữ tình của sông Đà được Nguyễn Tuân thể hiện qua việc mô tả sắc nước. Ông thể hiện sự mê đắm và cuốn hút của mình với sông Đà, tạo nên một vẻ đẹp đa dạng và phức tạp của nó theo từng mùa.
Nguyễn Tuân đã sử dụng những từ ngữ chất thơ để miêu tả vẻ đẹp của Đà giang, ví sông như một người cố nhân khi gặp lại vui mừng. Ánh nắng chiếu vào mắt khiến sông Đà trở nên rực rỡ như thơ Đường, toát lên vẻ đẹp cổ điển và thanh bình.
Bờ sông Đà hiện ra với vẻ đẹp sống động của thảm thực vật và muông thú, toát lên một không gian huyền bí và đầy sức sống. Thiên nhiên giống như một bức tranh thủy mặc, đẹp đến mê hoặc, gợi lên cảm giác như lạc vào một thế giới thần tiên.
Hình ảnh tiếng cá quẫy, đàn hươu vụt biến và bọt nước lênh đênh của sông Đà kết hợp với thơ Tản Đà tạo nên một hình ảnh sôi động và quyến rũ, thể hiện được sức sống và sức hút của dòng sông này.
Nguyễn Tuân đã sử dụng những hình ảnh độc đáo và bút pháp tinh tế để miêu tả vẻ đẹp của sông Đà, tạo nên một không gian trữ tình và lãng mạn đầy sức sống.
Sông Đà không chỉ là dòng sông hiểm nguy mà còn là một tác phẩm nghệ thuật của thiên nhiên, toát lên vẻ đẹp cổ tích và trữ tình. Nguyễn Tuân đã thành công trong việc thể hiện sự mê hoặc và sức sống mãnh liệt của dòng sông này.
Sông Đà mang vẻ đẹp dịu dàng và trữ tình, làm say lòng người - Phiên bản mới
Nguyễn Tuân, tài năng văn chương Việt Nam, đã sáng tạo một cách xuất sắc trong bút ký 'Người lái đò sông Đà', thể hiện sự độc đáo về vẻ đẹp tuyệt vời của dòng sông. Vẻ đẹp trữ tình, hung bạo của Đà đã được tác giả thể hiện rất sắc nét và sâu sắc.
Đẹp của sông Đà không chỉ là dáng vẻ hung bạo, mạnh mẽ của nó, mà còn là nét đẹp mềm mại, trữ tình. Từ cái nhìn cao, Đà trở nên như một người phụ nữ kiều diễm, đầy quyến rũ. Vẻ đẹp này được tác giả miêu tả một cách rất dễ thương và gần gũi.
Màu sắc của nước sông Đà được Nguyễn Tuân phát hiện và tái hiện rất sinh động. Qua các mùa, màu nước thay đổi và tạo nên một vẻ đẹp đa dạng, tươi mới. Cảnh sắc hai bên bờ sông Đà cũng được tác giả diễn tả tinh tế, tạo nên một không gian thơ mộng, trữ tình.
Tâm hồn sâu lắng của con sông Đà được hiện lên qua lời miêu tả đầy cảm xúc của Nguyễn Tuân. Đó là sự gần gũi, thân thiết và hạnh phúc khi đối diện với một dòng sông đẹp như thế.
Vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng của sông Đà mê hoặc trái tim của Nguyễn Tuân, tác giả đầy niềm tự hào và tôn trọng quê hương.
Nguyễn Tuân đã sáng tạo thành công hình ảnh sông Đà là biểu tượng của tình yêu với quê hương, khát khao và sáng tạo cái đẹp.
Phân tích về vẻ đẹp trữ tình của sông Đà - Mẫu 3
Nhận định về Nguyễn Tuân, Nguyễn Đăng Mạnh cho rằng ông là cái định nghĩa về nghệ sĩ, với sự sáng tạo nổi bật trong 'Người lái đò sông Đà'.
Nguyễn Tuân miêu tả sông Đà một cách tinh tế, sắc nét, tạo ra một hình ảnh đẹp đẽ và tràn đầy sức sống.
Mùa thu trên Sông Đà, với màu đỏ như da mặt một người uống rượu quá nhiều, làm nổi bật vẻ đẹp đậm chất cổ điển của vùng Tây Bắc.
Nguyễn Tuân mô tả Sông Đà như một người bạn thân từ lâu, mang đến niềm vui lớn khi tái ngộ và đem lại cảm giác thanh bình, tĩnh lặng của không gian.
Hình ảnh thiên nhiên hoang sơ, trữ tình của sông Đà được tái hiện qua lời văn tinh tế, tạo nên một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ.
Nguyễn Tuân vẽ lên một bức tranh về thiên nhiên sống động hai bên bờ Sông Đà, tạo ra một không gian tuyệt vời của vẻ đẹp tự nhiên.
Sông Đà không chỉ là biểu tượng của sự mạnh mẽ mà còn là điểm sáng của vẻ đẹp trữ tình, nhẹ nhàng trong sáng tác của Nguyễn Tuân.
Phân tích về vẻ đẹp trữ tình, thơ mộng của sông Đà - Mẫu 4
Nguyễn Tuân là nhà văn theo chủ nghĩa xê dịch, tác phẩm Người lái đò sông Đà thể hiện vẻ đẹp dữ dội và trữ tình của sông.
Nguyễn Tuân miêu tả sông Đà với nhiều góc độ, từ góc trên cao nhìn xuống đến góc nhìn gần trực diện, nhấn mạnh vào vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của sông.
Sông Đà được Nhà văn Nguyễn Tuân nhìn như một người cố nhân, và thông qua đó, ông khắc họa nên bức tranh thiên nhiên phong phú và sâu lắng.
Nguyễn Tuân mê đắm miêu tả sự tinh tế của sông Đà, thể hiện tình yêu và lòng trân trọng với quê hương, dân tộc.
Tác phẩm của Nguyễn Tuân là biểu tượng của vẻ đẹp trữ tình của sông Đà, đem lại sự dịu dàng, đáng yêu và xinh đẹp cho văn học Việt Nam.
Phân tích vẻ đẹp trữ tình của sông Đà - Mẫu 5
Sau thác ghềnh, sông Đà trở nên gợi cảm, trữ tình và nên thơ, tạo nên chất men say cho cuộc sống của người dân Tây Bắc.
Nguyễn Tuân mê đắm miêu tả vẻ đẹp của sông Đà qua nhiều góc nhìn, nhấn mạnh vào vẻ thi vị, yên ả của nó và nhấn mạnh vào sự biến đổi của màu nước theo mùa.
Nhìn sông Đà từ nhiều thời điểm khác nhau, Nguyễn Tuân ghi nhận sự thay đổi của màu nước theo mùa, tạo nên vẻ đẹp đặc biệt cho con sông.
Nguyễn Tuân coi sông Đà như một người bạn thân, cảm nhận không gian thoáng đãng và làm mới tâm hồn mỗi khi gặp lại. Sự gặp lại này mang lại niềm vui và sự kết nối mạnh mẽ, khiến sông Đà trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu trong cuộc đời ông.
Nguyễn Tuân thay đổi góc nhìn, hóa thân thành người khách hải hồ đi thuyền trên sông Đà để có những trải nghiệm và phát hiện đầy mới lạ. Cảnh vật trên bờ sông lặng yên, thanh bình mang đến sự bình yên, như một bức tranh thơ mộng và huyền bí, làm say đắm lòng người.
Những đoạn miêu tả về bờ sông Đà trong tác phẩm mang đến cảm giác mềm mại, thơ mộng và ngọt ngào. Sự tĩnh lặng, hoang sơ và cổ kính của quãng sông này khiến người đọc bị cuốn hút và đắm chìm trong không gian mơ màng và êm đềm.
Vẻ đẹp trữ tình của sông Đà - Mẫu 6
Nguyễn Tuân là nhà văn tài ba với tình yêu mãnh liệt đối với cái đẹp, với thiên nhiên và con người. Tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' là minh chứng rõ ràng nhất cho sự tôn vinh của ông đối với vẻ đẹp của sông Đà, không chỉ là vẻ hung dữ mà còn là vẻ dịu dàng và say đắm của nó.
Tác phẩm “Người lái đò sông Đà” ra đời trong chuyến đi thực tế của Nguyễn Tuân đến vùng núi Tây Bắc vào năm 1958. Đây là thời điểm ông chứng kiến sự hùng vĩ và dữ dội của con sông Đà, trở thành nguồn cảm hứng lớn cho tác phẩm của mình.
Đoạn miêu tả sự hung bạo và vẻ đẹp trữ tình của sông Đà trong tác phẩm của Nguyễn Tuân đã mang lại hình ảnh sống động và sâu sắc về nơi này. Sự kết hợp giữa nét dữ dội và uyển chuyển của sông Đà đã tạo nên một tác phẩm đặc sắc.
Nguyễn Tuân đã biến hình ảnh sông Đà thành một người phụ nữ kiều diễm và trữ tình trong mắt của người viết. Sự mê đắm và say sưa của tác giả khi nhìn nhận sự thay đổi của sắc nước sông Đà theo mùa đã làm nên một câu chuyện đầy mơ màng và lãng mạn.
Sắc nước sông Đà đã được Nguyễn Tuân thể hiện qua những từ ngữ mô tả tinh tế và giàu cảm xúc. Sự thay đổi của màu sắc nước theo mùa trong tác phẩm đã làm nổi bật sự đa dạng và đẹp mê hoặc của con sông Tây Bắc.
Nguyễn Tuân đã chiêm ngưỡng sự đẹp của sông Đà từ góc nhìn gần, tạo ra những câu văn thơ mộng và sâu lắng, ví như sông Đà như một người bạn đồng hành, mang lại niềm vui và hạnh phúc khi gặp lại. Cảm nhận về ánh nắng trên sông Đà được thể hiện qua những từ ngữ đầy hứng khởi và mê hoặc, gợi lên vẻ đẹp cổ điển của nơi này.
Nguyễn Tuân đã miêu tả chi tiết về cảnh vật hai bên bờ sông Đà, tạo nên một hình ảnh thơ mộng, đầy sức sống và chất hoạ. Cảnh tượng như trong mơ khiến người đọc liên tưởng đến những chốn thần tiên và tình yêu đất nước.
Kết thúc đoạn văn bằng hình ảnh sôi động của thiên nhiên và sự quyến rũ của sông Đà qua việc liên tưởng đến thơ Tản Đà, Nguyễn Tuân đã tạo ra một câu chuyện hấp dẫn và giàu sức hút về dòng sông này.
Nguyễn Tuân đã thể hiện sự khám phá và tình yêu đặc biệt của mình đối với sông Đà, xem nó như một tác phẩm nghệ thuật và là nguồn cảm hứng sáng tạo vô tận cho ông.
Vẻ đẹp trữ tình của sông Đà - Mẫu 8
Trong thời kỳ chiến tranh giành tự do của dân tộc, các yếu tố tự nhiên như sông, đồng, đất, làng xóm đã trở thành biểu tượng sống và đấu tranh cùng con người, được thể hiện trong văn chương như những hình ảnh đẹp của quê hương, đất nước. Một sông Mã bao la, một sông Đuống cuộn trôi như một bức tranh của quê hương… Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân là một hành trình vượt qua những khó khăn, thăng trầm của cuộc sống và được thể hiện qua đoạn tả sông Đà trữ tình: “Thuyền tôi trôi trên sông Đà…trên dòng trên”.
Nếu xem người lái đò sông Đà như một ca khúc mạnh mẽ, đầy cảm xúc thì đoạn văn trên là như một giai điệu êm đềm nhất. Không chỉ vậy, đoạn văn còn như một bài thơ, với những ý tưởng và nhịp điệu nhẹ nhàng, tinh tế. Ở những giai đoạn trên, chúng ta gặp một con thuyền của người lái đò, nhưng đây cũng là một con thuyền tình cảm, đầy hứng khởi của một tâm hồn nghệ sĩ. Cả hai đều là những thuyền thơ, chỉ khác nhau về mức độ cảm xúc và sức mạnh trong từng từ ngữ. Vào trong những dòng văn này, trí tưởng tượng của người đọc được mở rộng qua những cách diễn đạt tinh tế.
Cách Nguyễn Tuân so sánh để mở rộng tưởng tượng là điều rất đặc biệt. Bằng những từ ngữ sâu sắc như “bờ sông hoang dại như một bờ tiền sử. Bờ sông hồn nhiên như một nỗi niềm cổ tích tuổi xưa”, ông đã gợi lên những hình ảnh và cảm xúc phong phú cho người đọc. Những câu văn này vừa hoang vắng vừa lôi cuốn, vừa gợi lên sự xa xăm và sôi động của tâm hồn.
Tác giả nhắc nhở về tuổi thơ, tiếp nối với đoạn văn trước đó khi miêu tả Sông Đà “loang loáng như trẻ con nghịch chiếu gương vào mắt mình rồi bỏ chạy”. Tuổi thơ như một khoảng thời gian kỳ diệu trong tâm hồn mỗi người, và nó cũng là một phần của tuổi thơ của cả nhân loại, vì mỗi dòng sông đều chứa đựng những biến cố và lịch sử của đất nước. Trong đó, Nguyễn Tuân đã nhìn thấy sự sâu sắc của lịch sử trong mỗi cảnh vật và từng chi tiết nhỏ của sông Đà.
Bằng cách liên kết sức mạnh của quá khứ và hình ảnh bờ sông tiền sử, Nguyễn Tuân đã mô tả một cách tinh tế và sâu sắc. Khi ông “thèm được giật mình vì tiếng còi xe lửa”, ông cũng đồng thời mở ra một thế giới mới, rộng lớn và đầy hứng khởi. Văn của Nguyễn Tuân giống như một bức tranh không gian và thời gian, với những hình ảnh và cảm xúc sâu lắng, kích thích trí tưởng tượng và cảm nhận của người đọc.
Hơn nữa, ông cũng sử dụng sự so sánh giữa vật thể và cảm xúc để tạo ra những hình ảnh sâu lắng như “một nỗi niềm cổ tích tuổi xưa” hoặc “Dòng sông quãng này lững lờ như nhớ thương… Con sông như đang lắng nghe…” Nguyễn Tuân đã hoà mình vào dòng sông để lắng nghe và cảm nhận, lòng tràn ngập chất thơ. Sự mơ mộng tiếp nối những vần thơ bập bềnh trên dòng sông của Tản Đà mang đến những cảm xúc tinh tế và thơ mộng! Thế giới vật chất và tinh thần kết nối với nhau thông qua những liên tưởng của tác giả. Con sông đang “nhớ thương”, “lắng nghe” có thể là nhà văn đang thương nhớ, lắng nghe những cảm xúc của cuộc sống.
Chất thơ trong đoạn văn cũng được thể hiện qua cách viết của Nguyễn Tuân. Câu mở đầu “Thuyền tôi trôi trên sông Đà” như một câu lục trong thơ lục bát, êm đềm và tinh tế. Hình ảnh thuyền nổi bênh trên mặt sông được tạo ra bởi vần lưng “tôi trôi” và điệp âm “t”, tạo nên một cảm xúc đọng lại. Thuyền trôi nhưng cảm xúc lại đọng mãi trong thuyền. Cụm từ “thuyền tôi trôi” như một điệp khúc lặng lẽ trong suốt đoạn văn, là một cách diễn đạt đặc trưng của thơ và cảm xúc.
“Thuyền tôi trôi qua một nương ngô..”, “thuyền tôi trôi trên dải sông Đà…” như là thuyền hồn đọc giữa dòng tâm tư toàn thanh bằng nhẹ nhàng. Hồn người dường như tan ra hòa cùng cảnh vật. Con thuyền cũng trôi dài trên một dòng sông như trôi theo những câu văn dài, chảy nhẹ nhàng theo nhịp sống của cuộc đời. Liệu câu văn có khi dài, có khi ngắn liệu có giống như dòng chảy của con sông không?
Câu “Bờ sông hồn nhiên như một nỗi niềm cổ tích tuổi xưa” gợi lên những cảm xúc đang dâng trào. Không chỉ có vậy, với những thanh trắc nhỏ nhẹ trong câu mở đầu và các vế câu khác như “chăm chăm nhìn tôi lừ lừ trôi trên…” tạo nên một không gian lãng mạn và sâu lắng. Các từ láy như “chăm chăm”, “lừ lừ”, “lững lờ”, “xa xôi”, “êm êm” đều tạo ra một bản nhạc cảm xúc và chất thơ trong đoạn văn.
Chất thơ và mơ mộng của đoạn văn còn được tăng cường bằng những hình ảnh như “lá ngô non đầu mùa”, nõn búp, búp cỏ gianh, con hươu thơ ngộ, đàn cá dâm xanh. Cảnh vật như được kéo vào một thế giới cổ tích, gần gũi nhưng huyền bí, tràn đầy cảm xúc và tinh thần. Bản nhạc thơ trong đoạn văn như một điệu nhạc dịu dàng, thấm đẫm tâm trạng và tình cảm.
Các câu văn rực rỡ như sự bừng tỉnh của tâm hồn, như một ý thơ của Xuân Diệu “Hãy nhìn đời bằng đôi mắt xanh non”. Đó có thể là buổi sớm mùa xuân tươi mới, mùa của sự sống và lòng người. Mỗi câu “đẫm sương” như một nét vẽ, tạo ra một bức tranh rõ ràng nhưng tuyệt vời. Màn sương như nhắc nhở đến những huyền thoại xa xưa, những không gian cổ tích diễm ảo. Ta như đồng hành cùng Nguyễn Tuân, đắm chìm trong những vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên. Có sự sống rực rỡ trong ba từ “nhú”, “mấy”, “lá”, có một điều gì đó mềm mại trong “đầu nhung”. Và nhất là cỏ, ta chỉ nghe “ngọn cỏ”, “sóng cỏ” nhưng “búp cỏ”, “áng cỏ sương” có lẽ chưa bao giờ đầy đủ.
Nếu Nguyễn Du tả ngọn cỏ như một minh chứng cho sự đồng điệu kỳ lạ của thiên nhiên và con người thì Nguyễn Tuân đã đưa ngọn cỏ lên tầm cao nhất của nghệ thuật thơ, đẹp nhất. Màu xanh của bờ đồng cỏ mênh mông đã lan tỏa khắp đoạn văn – bài thơ của Nguyễn Tuân.
Cuối cùng, bài thơ còn đạt đến đỉnh cao của chất thơ thông qua nghệ thuật kết hợp động tĩnh. Khung cảnh lặng lẽ đến nỗi tác giả cảm nhận được cả tiếng cá quẫy. “Tiếng cá đập nước sông đùi mất đàn hươu vụt biến”. Đó có thể là khoảnh khắc yên bình trong tâm hồn của Nguyễn Tuân, nghe thấy âm thanh đẹp nhất của sự sống, một sự sống phát triển mạnh mẽ trong lá ngô non, búp cỏ non, trong tiếng đập nước của cá?
Đàn hươu biến mất, có phải trong đoạn văn mơ mộng của Nguyễn Tuân, mọi vật đều trở nên hiền lành đến mức thơ ngây nhất? Từ một diện mênh mang của cuộc sống được tái hiện qua những hình ảnh như ngô non, áng cỏ, nhà văn đề cập đến sắc trắng của bụng cá. Nghệ thuật hội họa cổ điển được tái hiện, khám phá vẻ đẹp thiên nhiên mơ mộng của cuộc sống.
Trong không gian huyền bí đó, tác giả “thèm được giật mình vì một tiếng còi sương”. Dẫn dắt vào bối cảnh miền Bắc chưa có chuyến tàu nào, câu văn như một tiếng reo náo nức của tác giả trước hành trình xây dựng miền Bắc (1958 – 1960). Lúc đó, Tố Hữu đã để lại những bức tranh thơ đẹp.
Mê mải yêu dòng sông bát ngát
Mái nhà son trên đôi bờ lúa non
Mê mải yêu những con đường ca hát
Chạy qua công trường mái nhà son.
Tiếng còi sương tồn tại trong tâm tưởng nhưng thể hiện khao khát thực tế của nhà văn. Mong mỏi nghe tiếng còi xe lửa, như Chế Lan Viên.
Mắt thèm ngói đỏ mái nhà son
(Tiếng hát con tàu)
Tác giả khao khát nghe tiếng còi Tây Bắc để mở rộng tầm nhìn. Ta đã trân trọng cái giật mình của Kiều, cảm thông cái giật mình của Tú Xương, và giờ ta lại nâng niu cái giật mình của Nguyễn Tuân. Đoạn văn của sông Đà đã trở thành văn chương mới của thời đại mới.
Trước Cách mạng, ông tìm kiếm những cảm giác mới lạ, sau đó, ông nhận trách nhiệm với hình ảnh quê hương. Văn Nguyễn Tuân đã thấm vào lòng đọc giả nhờ những suy nghĩ đó. Tiếng hát của Chế Lan Viên, tiếng còi sương của Nguyễn Tuân, mái nhà son của Tố Hữu... đã tạo ra màu sắc mới của quê hương đất nước.
Đoạn tứ thơ cổ điển về sông Đà vẫn mang đầy chất thơ: “Dải sông Đà bọt nước lênh đênh. Bao nhiêu cảnh bấy nhiêu tình.” Nguyễn Tuân đã chọn câu thơ sâu lắng của nhà thơ quê hương sông Đà để thể hiện tình yêu sâu sắc với con sông này. Câu thơ ấy gợi lên không gian đầy nỗi nhớ và cảm xúc trữ tình.
Sông Đà không chỉ là một phần của thiên nhiên mà còn là một phần của tâm hồn người. Văn chương của Nguyễn Tuân đã làm cho sông Đà trở nên đẹp hơn bao giờ hết, và nó sẽ luôn là biểu tượng của sự đẹp và sự trường tồn của dân tộc.
Vẻ đẹp thơ mộng của sông Đà vẫn mãi sống động và trữ tình.
Nguyễn Tuân coi đời như một cuộc phiêu lưu, và văn chương của ông ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc sống. Ông nhớ về những giá trị đẹp của quê hương và mong muốn chúng được truyền đạt qua từng tác phẩm.
Tác phẩm của Nguyễn Tuân không chỉ là văn chương mà còn là những suy tư sâu xa về cuộc sống và nhân sinh, mang lại cho độc giả những trải nghiệm và cảm nhận mới mẻ về thế giới xung quanh.
Trong hành trình sáng tác của Nguyên Tuân, ta có thể nhìn thấy sự tiến bộ đáng kinh ngạc trong tác phẩm “Tùy bút sông Đà” năm 1960, khi ông thể hiện khái niệm về vẻ đẹp và sự thay đổi của vùng Tây Bắc, từ những phong cảnh rộng lớn đến những tình cảm chân thực của xã hội chủ nghĩa. Trong đó, tác phẩm “Người lái đò sông Đà” nổi bật với sự hùng vĩ và trữ tình.
Như Pautopxki đã nói, nhà văn là người dẫn dắt chúng ta khám phá vẻ đẹp. Nguyễn Tuân chân chính là một nhà văn khiến người đọc bắt gặp vẻ đẹp của sông Đà, không chỉ là sự dữ dội mà còn là tình cảm trữ tình.
Hình ảnh sông Đà trở nên trữ tình qua ba góc nhìn khác nhau, từ cái nhìn từ trên cao của tàu bay, góc nhìn của người đi rừng, đến góc nhìn của người trôi thuyền và cuối cùng là cái nhìn của tình nhân. Nguyễn Tuân đã mô tả sông Đà như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, và ông thể hiện sự đa dạng của kiến thức và nghệ thuật thông qua những câu văn đẹp mê đắm.
Sông Đà như một nàng thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài dịu dàng, Nguyễn Tuân đã vẽ nên hình ảnh đẹp tuyệt vời này qua những câu văn dài và tình cảm.
Vẻ đẹp trữ tình của sông Đà được tái hiện qua màu sắc độc đáo của nước, làm cho người đọc mê mẩn và cảm nhận sự thay đổi của dòng sông theo từng mùa. Nguyễn Tuân đã ghi lại những trải nghiệm tuyệt vời này trong những câu văn tràn đầy nghệ thuật.
Mùa xuân trên sông Đà không chỉ xanh mát như nước sông Gâm, sông Lô mà còn là màu xanh tươi sáng, trong lành, tạo nên vẻ đẹp tự nhiên hùng vĩ. Màu xanh của sông Đà là một sắc thái đặc biệt, gợi lên hình ảnh của thiên nhiên hùng vĩ và mạnh mẽ.
Sông Đà như một người bạn thân thiết, từng đón nhận mỗi góc nhìn khác nhau với sự hoang sơ và tinh tế. Qua từng cảnh tượng và trải nghiệm, sông Đà hiện lên với vẻ đẹp lãng mạn và cảm động, như một người tri kỉ lâu ngày gặp lại.
Nguyễn Tuân không chỉ miêu tả vẻ đẹp tự nhiên của sông Đà mà còn khám phá sâu hơn vào thế giới tiền sử và huyền bí của nó. Sự yên bình và hồng hoang của sông Đà được tác giả thể hiện qua những từ ngữ độc đáo và tạo nên cảm giác thanh bình, tĩnh lặng.
Dòng sông cuốn con thuyền như mở cánh cửa vào thế giới hoang sơ, tĩnh lặng, nơi mà màu xanh tự nhiên bao trùm mọi vật. Cảnh vật được tô điểm bởi những góc nhìn tự nhiên và vẻ đẹp của con người, tạo nên một bức tranh hùng vĩ, cổ tích của sông Đà.
Sông Đà trong bức tranh của Nguyễn Tuân không chỉ là nơi thể hiện vẻ đẹp tự nhiên mà còn là dòng sông mang đậm nét trữ tình, sâu lắng. Nhà văn đã tài tình khắc họa sự đa dạng và phong phú của dòng sông này, làm cho người đọc cảm nhận được vẻ đẹp hoang dại và thơ mộng của Đà giang.
Vẻ đẹp trữ tình và huyền bí của sông Đà được thể hiện rõ nét trong bức tranh 'Mẫu 9' của Nguyễn Tuân.
Sông Đà không chỉ là biểu tượng của sức mạnh và hung bạo mà còn là biểu tượng của tính trữ tình, dịu dàng. Qua từng dòng văn trữ tình, nhà văn đã tạo ra một bức tranh tuyệt vời về sự đa dạng và phong phú của dòng sông này.
Nguyễn Tuân đã sử dụng những từ ngữ và hình ảnh tươi sáng, mạnh mẽ để miêu tả sự trữ tình, dịu dàng của Sông Đà, tạo nên một cảm giác hùng vĩ và lãng mạn cho đọc giả.
Tác giả đã lắng đọng trước vẻ đẹp của sông Đà, quan sát từ nhiều góc độ khác nhau. Ông đã nhận thấy sự biến đổi của màu sắc dòng sông theo từng mùa, từ xuân xanh ngọc bích tới thu sắc vàng rực rỡ.
Tác giả đã tạo ra những đoạn văn tinh tế nhất để miêu tả cảnh vật ven sông Đà, thể hiện tính trữ tình và thơ mộng của nó. Những hình ảnh trong sáng và gợi cảm tạo nên bức tranh sống động và lãng mạn về Đà giang.
Nhà văn đã khắc họa Sông Đà với những nét đẹp trữ tình và thơ mộng, khác biệt hoàn toàn so với hình ảnh hung bạo của sông Đà nơi thượng nguồn.
Vẻ đẹp trữ tình của Sông Đà được nhấn mạnh trong bức tranh 'Mẫu 10' của tác giả.
Nguyễn Tuân là một tác giả văn xuôi hiện đại nổi tiếng, và tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' là minh chứng rõ ràng cho tài năng và tâm huyết của ông trong việc tái hiện vẻ đẹp và tính cách phong phú của dòng sông Đà.
Nguyễn Tuân đã trải nghiệm sự thay đổi của sông Đà từ nhiều góc độ khác nhau, từ trên cao, từ rừng ra, và trên sông nước. Ông mô tả vẻ đẹp của sông Đà bằng những so sánh tinh tế, tạo nên bức tranh hùng vĩ và trữ tình.
Tác giả diễn tả màu sắc và vẻ đẹp của sông Đà theo từng mùa khác nhau, từ sắc xanh ngọc bích của xuân tới màu đỏ của thu, đem lại cho người đọc cảm giác mê đắm và sâu lắng về vẻ đẹp tự nhiên.
Nguyễn Tuân khám phá vẻ đẹp huyền bí và tĩnh lặng của sông Đà khi đi thuyền qua. Sự kỳ diệu và đẹp đẽ của dòng sông này được tái hiện một cách sống động trong từng câu văn của tác giả.
Tác phẩm “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân là một bức tranh sinh động về sự hùng vĩ và trữ tình của dòng sông, gợi lên cảm xúc sâu lắng và yêu thương mãnh liệt đối với thiên nhiên.
Với tài năng và niềm đam mê, Nguyễn Tuân đã biến sông Đà thành một tác phẩm nghệ thuật, kỳ diệu và lôi cuốn như một tác phẩm đầy cảm hứng và sức sống.
Hãy tải file tài liệu để xem thêm về bài văn mẫu phân tích vẻ đẹp trữ tình của sông Đà.
Hãy tải file tài liệu để có thêm thông tin về phân tích vẻ đẹp trữ tình của sông Đà.